Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/53

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 51 —

ngựa vòng ra con đường nhỏ bên tả cửa ải mà đi. Nguyên là Bàn Ma-La biết trước là Quan Sát-sứ sắp đến đấy, tất là hắn hồ-giả hổ-oai mà dậm dọa, cho nên giấu cả Phù-Hùng mà ra oai như thế để tỏ cái oai-phong quân trại của mình cho hắn xem. Dương Kiệt thấy quân Mán đã kéo lui. khi ấy mới định-thần hỏi rằng:

— Phù tướng-quân, mới rồi là người nào đó?

Phù Hùng thưa:

— Đó là tướng giữ ải này, xin đại-lão-cha khoan-thứ cho hắn là người thô lỗ.

Dương Kiệt nói:

— Bản-chức phụng thượng mệnh đến đây có sợ ai nạt-dọa đâu.

Dương Kiệt miệng dẫu nói thế, song trong bụng đã thất đảm không dám hách dịch thét-lác như trước nữa.

Khi Dương-Kiệt kéo đến ải Vọng-hải, Phù-Hùng đem vàng bạc ra khao quân và bày tiệc để khoản-đãi Dương Kiệt lại sắm một món tiền lễ riêng để dâng. Chỉ có độc Bàn Ma-La không chịu cung-phụng, còn thời các tổng trại đều đem hậu-lễ đến cung ứng cả. Dương Kiệt đóng lại hai ba hôm mới sắp sửa trở về, lại xách-tống lương-thảo mấy nghìn hộc. rồi mới kéo quân xuống ải. Phù-Hùng tiễn ra khỏi cửa ải rồi mới trở về. Lý công-chúa gọi quan tư-khố đến kê tính, thời tốn đến hơn nghìn vàng. Công-chúa không coi thấm vào đâu, sau chư-tướng đều không phục, bẩm Công-chúa rằng:

— Chúng tôi sinh trưởng ở núi này đã hai ba mươi năm nay không thấy có quan-tư nào dám lại đây mà dậm doạ. Nay quan này dám làm bộ dậm doạ tống lấy biết bao nhiêu vàng bạc, chúng tôi xin liều chết, chứ không chịu tức thế được, nay bẩm qua công-chúa. xin đem binh đi đuổi đánh quân súc-sinh kia, mà truy lấy lại tang vật giết hết nó đi thời mới thoả lòng!

Công-chúa nghe nói cả kinh mà rằng:

— Sách có chữ rằng: « Có nhẫn-nại thời việc mới xong, có khoan dung thời lượng mới lớn ». Nay chư-tướng không nén được lòng giận mà muốn sinh-chí một thời để cho kẻ gian-thần được tạ-khẩu, nếu đại-binh nó kéo lại làm đổ nát cả sào-huyệt thì sao? Chư tướng muốn làm như thế, thời Tiểu-Hoàn