Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/51

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 49 —

Lý-công-chúa cứ ngồi im không nói gì, đưa mắt trông Phù-Hùng. Phù-Hùng biết ý mà rằng:

— Chư-tướng tức khí đều là ý kiến tiểu-trượng-phu cả, ý-kiến tôi thời cho hắn dẫu ngược-đãi ta cứ thuận-thụ, là vì sao vậy? Là vì lời cổ có nói rằng: « Tuy hữu trí-tuệ bất như thừa thế, tuy hữu tư cơ bất như đãi thời. » Nay triều-đình dẫu vô-đạo, song thiên-hạ vẫn toàn-thịnh cả, nay muốn lấy một xó đất Gia-quế này, và vạn quân mà tranh-hành với quân trong thiên-hạ, sợ rồi binh-liên-họa-kết, mà ta trong không có lương trừ-súc, ngoài không có quân cứu-viện dẫu tài giỏi đến đâu cũng không giữ được về sau này. Vả lại, tờ hiểu-dụ là nói phụng-mệnh của Súc-Nục mà đến đây, bởi vì hắn tức về trận thua ở đê Lệ-Tử ý muốn báo thù, song ta đã đầu hàng chịu phong, hắn không có thừa được hố-khích gì mà bày truyện ra được, nên hắn mới chọc tức lũ ta, để cho ta tức không chịu được, biết đâu lại chẳng mắc phải mẹo hắn, thế cho nên tôi bảo rằng họ dẫu ngược-đãi, ta hãy nên thuận-thụ, là vì thế.

Triệu-Tín nghe nói mới tỉnh ngộ mà rằng:

— Phù tướng-quân liệu lượng không sai chút nào, hôm trước tôi phụng-mệnh Công-chúa đem tờ biểu đến quân-môn, thời hôm sau quan Ngô Đốc-phủ có họp các quan hội-nghị, khi ấy tôi nghe Súc-Nục cố ý ngăn-trở không muốn cho hàng, muốn xin đem quân đi đánh, phải Ngô Đốc-phủ bẻ bác cho bẽ mặt, nên bây giờ mới bày ra chuyện này để cấu-khích lũ ta, để hắn kiếm chuyện vu-chức đó thôi.

Đường Hổ nói:

— Nếu như thế, thời ta cứ phải ở cho tử tế, mang vàng bạc đi khao-thưởng quân hắn, xem hắn xử ra làm sao. Hai là ta phải phòng bị cho nghiêm nhặt, để phòng nó thừa hư đánh úp ta chăng.

Phù-Hùng nói:

— Đường tướng-quân nói phải lắm.

Lý Công-chúa bèn sai sắm sửa lương-thảo vàng lụa sai Phù-Hùng ra ngoài cửa ải 10 dặm để nghênh tiếp. Khi ra ngoài cửa ải thấy một đám quân cầm côn hò hét kéo đến, trông thấy Phù-Hùng, thét to lên rằng:

— Quan Sát-sứ tới nơi, xuống ngựa cho mau!