Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/48

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 46 —

lam tàn-khắc. Nay nếu về phụ thuộc, thời quyền không tự mình, thuận ra thời không lấy đâu cho đầy được túi tham, nếu trái ra thời cái vạ hãm hại cũng khó mà tránh được.

Công-chúa nói:

— Không phải thế, ta dẫu qui-phụ, chẳng qua là phụng biểu xưng thần mà thôi; không phải tự buộc mình mà vào triều-cống họ dẫu tham khắc sao hay hại được ta.

Phù-Hùng nói:

— Công-chúa nói dẫu là phải, song lời Mã tướng-quân nói cũng không là trái Nay chỉ nên sai sứ dâng biểu xem thử làm sao, nếu họ xử với ta có ân có lễ, thời ta sẽ theo về thâu nộp cho ít nhiều thuế má; nếu họ sinh sự lôi thôi, thời binh-lực ta vẫn sẵn đủ có làm gì được ta

Chư-tướng đều khen là phải. Lý Công-chúa bèn tự soạn lấy tờ biểu, nói cái ý muốn xin về thần-phục và xin nộp thuế cống; lại viết một tờ khải nữa bẩm lên quan Đốc-phủ, sai quan Hữu-Tiễu-tổng Triệu Tín đến cửa quân dâng nộp. Quan Đốc-phủ Ngô Quế-Phương cả mừng hậu đãi Triệu Tín, cho mời quan Tuần-phủ Súc-Nục và các quan cùng đến hội-nghị; các quan đều nói rằng:

— Mấy năm nay các dân Mèo dân Mán chỗ nào cũng xuẩn-động nổi giặc cả. Nay một mình Lý công chúa hay không quên triều-đình về qui phục trước nhất, thì nên dâng biểu lên tâu xin thánh-thượng tinh-thưởng cho để khích-khuyến về sau.

Khi ấy chỉ có một mình Súc-Nục vẫn tức Lý-công-chúa chém chết mất kiêu tướng của hắn, làm tỏa mất uy-phong của hắn, ý muốn báo thù; nay nghe lời các quan bàn bèn nói to lên rằng:

— Việc ấy không nên, cha con Lý Tiểu-Hoàn phá châu cướp huyện, làm tàn hại sinh-linh hơn mười năm nay; nay không đem binh đánh giết đi, mà lại nghe lời nó trá hàng, lại tâu biểu xin tinh-thưởng cho nó, thế là thưởng kẻ làm phản thời sao răn được kẻ khác. Tôi dẫu bất tài, xin đem mười vạn quân đánh giết nó đi, để tiết-phẫn cho nhân-dân năm huyện.

Quế-Phương nói:

— Năm trước ông đem hai mươi vạn quân. còn bị thua khốn ở đê Lệ-tử huống-chi nay ông xin đem mười vạn mà