Đạo-sĩ lại ngoảnh về Phùng-Ngọc mà nói rằng:
— Anh uống thuốc kim-đan và nước tiên-dịch này, có thể tránh khỏi được tai-nạn phi thường, nếu sau này công-thành danh-toại, mà hay thuận dòng cáo lui, thanh-tâm quả-dục, ta sẽ sai người lại trỉ dẫn cho anh lại trở về chốn cũ.
Nói rồi liền đứng dậy toan đi. Phùng-Ngọc nèo lại hỏi rằng:
— Xin người bảo cho quí-hiệu, để lần sau có hỏi thăm cho biết.
Đạo-sĩ nói:
— Tôi người ở núi Hoàng-sơn này.
Nói rồi liền giơ tay trỏ mà rằng:
— Kià nhà đạo-viện ở trên đỉnh núi kia là chỗ tôi ở.
Thu-cốc và Phùng-Ngọc hai người ngẩng đầu lên trông thời không thấy có nhà đạo-viện nào cả, ngoảnh lại thời Đạo-sĩ đã biến đi đâu mất rồi. Hai người mới biết là mình gặp tiên, vội vàng hướng-không vái tạ, rồi trở về ngụ-quán. Thu-cốc bảo Phùng-Ngọc rằng:
— Hoàng sơn-nhân tặng cho ta câu thơ, xem ý thơ không được tốt. Vả ta nay đi vắng nhà đã lâu, nhà lại không có người trông nom, ta phải vội về thăm mới được. Hiền-tế cứ theo đường trước này, đi độ một vài dặm rồi rẽ về mé tây, đi độ bốn năm dặm đường nữa, hễ trông thấy trên núi trồng nhiều ngô-đồng, đó tức là núi Phú-thúy, đi về bên tả núi ấy độ bảy tám dặm. đường nữa, thời đến sông Bác la, qua sông thời đến Tùng hóa. Khi thăm bà cô rồi thời hiền-tế liệu sớm trở về, lão-phu xin đợi.
Phùng-Ngọc nói:
— Xin nhạc-phụ trở lại, tiểu-tế đã hiểu đường rồi.
Nói rồi từ biệt mỗi người đi một ngả.
Thực là:
Non nước vui chơi ham cảnh lạ,
Cỏ hoa đưa đón gặp người tiên.