Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/37

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 35 —

đầu. Vợ Hà-Tiếu nghe thấy chồng vừa đi về nổi giận, không biết là vì chuyện gì, vội vàng chạy ra, trông thấy giật ngay lấy cái ghế mà rằng:

— Ối chao ôi! ông làm gì mà giận dữ thế?

Túc-Tượng nhờ mẹ cứu cho thoát chạy trốn mất. Nhiêu Hữu nghe biết vỡ truyện cũng lảng trốn đi mất. Hà-Tiếu tức khí uất lên, vợ kiếm lời khuyên giải mãi, bày cơm cháo ra khuyên mời. Hà-Tiếu tức khí tắc cổ không tài nào nuốt đi được, uất tức hai ba ngày, một hôm sáng sớm dậy rửa tay, chợt ngất người ngã lăn xuống đất, cả nhà kinh-hoàng kêu khóc, vội đỡ lên giường, thời hãy còn thoi thóp, liền sai người gọi con về đi đón thầy thuốc.

Thầy lương-y tên là Hoạt Diêm-La đến nơi, xem qua mạch rồi hỏi căn do chứng bệnh, ngồi phe phẩy cái quạt mà rằng:

— Bệnh này may mà đón tôi thời còn có chút sinh-cơ; nếu đón thầy khác thời chả hòng sống được nữa, để tôi kê cho một cái đơn bốc lấy thuốc sắc ngay cho ông uống, nếu thấy tỉnh dần ra thời không sợ gì nữa.

Túc-Tượng đem giấy bút lại, Hoạt Diêm-La khai đơn: « Trúc-hoàng, Xuyên-bối, Liên-kiều, Ngưu-bàng ». Khai đơn xong, bốc thuốc ngay. Hoạt Diêm-La thân-thủ sắc thuốc, gọi Túc-Tượng cầm đưa cho cha uống Còn mình thì ngồi ở nhà ngoài nghĩ vơ-vẩn rằng: Nếu chữa được món này thời nhờ tài-chủ ít ra cũng tạ được ngoại trăm bạc, chỉ cầu khẩn cho cái đơn thuốc này, thiên linh-linh, địa linh-linh, uống vào trúng bệnh ngay là sướng. Hoạt Diêm-La đứng ở nhà ngoài nghĩ viển vông thời Túc-Tượng đã đem thuốc vào nhà trong, mẹ con muốn đỡ Hà-Tiếu lên để uống thuốc, thời thấy Hà-Tiếu ruỗi thẳng hai chân ra, đầu đảo mắt trợn, nghẹn sặc lên ắng-ặc một tiếng thời đi đời. Cả nhà khóc ầm, Hoạt Diêm-La nghe tiếng khóc bước chạy như bay, bỏ quên cả dù che cút mất. Hà Túc-Tượng thấy cha đã chết không khác gì như chim sáo xổ lồng, mừng thầm rằng từ bây giờ không còn ai cai quản được ta nữa. Lại sai người đi tìm Nhiêu-Hữu về trông nom giúp hộ việc tang, hắn lại gọi những quân gà mờ ăn hại đến giúp việc, cả ngày chỉ chè chén nhởn đùa mà thôi.