Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/36

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 34 —

Tú-tài nói:

— Những bài văn này đều là những bậc có danh tiếng ở bản triều như là ông Trần Tế-Thái ông Hoàng-Đôn đều là tay lão tiên-sinh làm ra cả.

Hà-Tiếu nghe nói, lại lấy một quyển thơ nữa đưa ra, nói:

— Đây là quyển thơ làm khảo ở chùa hôm nọ đây

Tú-tài xem thấy viết đầu đề là: « Chiêu-vân-mộ hoài cổ » cho làm phóng vận, xem đến thơ thời thấy viết mấy câu rằng:

Chiêu-vân-mồ ở mô?
Mồ ở đám mây mù,
Mây mồ mù mịt tối.
Sớm tối tối mò mò.

Tú-tài xem xong cười sằng sặc mà rằng:

— Văn thơ như thế này bị phạt chén nước lã, Diệp tiên-sinh còn là để thể-diện cho đấy. Nếu như tôi, thời tôi đánh cho trăm hai mươi roi đồng-côn mới đáng.

Hà-Tiếu nói:

— Ông thử xem Diệp tiên-sinh phê bình thế nào?

Tú tài xem xuống cuối quyển thấy phê rằng:

Đề Chiêu-vân mồ.
Học dốt làm mò,
Giật giải quán-quân,
Không được phải thua.

Tú-tài nói:

— Câu phê này của Diệp tiên-sinh phê cũng hay lắm!

Hà-Tiếu hỏi:

Hay ra làm sao?

Tú-tài nói:

— Lời phê này là bảo nhờ thằng đui lại dắt thằng đui, thật là câu phê-bình đích đáng giọng các quan giáo lắm!

Hà-Tiếu nghe nói hối hận điếng người đi, mới biết rõ rằng mình là thằng đui, lại phải thằng chó ấy nó lừa mình, tức giận quá, mời ở lại ăn cơm cũng không chịu ở, cố từ ra về. Khi về đến nhà, khí uất-phẫn xung lên, sai người vào thư-phòng gọi con ra, đạp một cái ngã lăn xuống đất, vác ghế toan đánh vào