Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/35

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 33 —

Gió đưa bóng nguyệt hồn vơ-vẩn,
Mưa tát hồi chuông tiếng lặng đi.
Ngao ngán tình-hoài đem bút tả,
Ca đâu văng vẳng bến ngư-ky.

Lúc trước mọi người cũng có người không phục, đến lúc xem đến thơ, đều lui-lủi lảng tan dần, chỉ độc có cha con Hà-Tiếu và Nhiêu Hữu thời nhất-định không phục, nói:

— Có lẽ đâu thằng bé con 16 tuổi đầu mà làm được thơ hay như thế; hẳn là Diệp Xuân-Cập làm sẵn từ bao giờ đưa cho nó chớ không sai.

Hà-Tiếu còn đương hậm-hực nói lôi thôi, thời thấy mọi người đã lảng cả đi rồi. Diệp Xuân-Cập nhân lúc mọi người đương xem thơ bèn lẻn qua thạch đài đi trở về. Còn mấy bác thi-bá khảo thơ trượt, vốn xưa nay cũng không có giao-du gì với cha con Hà Tiếu, chẳng qua phải Nhiêu-Hữu nói súc vào nên mới vào hùa, nay thấy mọi người đã lảng cả, cũng giả cách tảng lờ giảng giải. rồi cũng lẩn đi mất. Chỉ còn cha con Hà-Tiếu với Nhiêu-Hữu ba người trơ ra đó không làm trò gì được cũng lủi thủi ra về, vừa thẹn vừa tức. Hà-Tiếu suốt đêm không chợp mắt, đến gần sáng chợt nghĩ ra rằng: Con ta nếu thực là tài-tử thì văn thơ không đến nỗi đớn hèn, sao mà đến nỗi này, hay là tại Nhiêu-Hữu nó bưng bít ta. Ta có người em gái lấy chồng ở Phạn-la-cương cũng gần đây, người chồng đỗ Tú-tài, ta mang quách văn bài của con ta cho ông ấy xem, thời mới biết sức học của nó thực hay giả được. Nghĩ như vậy, sáng ngày dậy sớm gọi hỏa-đầu làm cơm sớm, rồi sắm sẵn một ít phẩm-vật để đem đi làm quà và lấy cả văn bài của con tập hằng ngày và cả quyển của Nhiêu-Hữu phê cho, cùng cả quyển thơ khảo hôm ấy bỏ cả vào túi để đem đi, sai tên quản gia sắm con ngựa tốt cuỡi đi tới gò Phạn-la, không đầy hai ngày đã đến nhà ông Tú-tài, thi lễ xong ngồi nói chuyện hàn-huyên, và nói muốn cậy xem văn bài của con, Tú-tài xem xong bèn cười nhạt mà nói rằng:

— Văn bài này thật là tài-tử, song là tài-tử đời cổ, chớ không phải tài-tử đời kim.

Hà-Tiếu nói:

— Sao lại không phải tài-tử đời nay?