Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/34

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 32 —

Đương lúc hăng-giận, thời đã xướng đến quyển đệ-nhất là người huyện Trình hương tên là Hoàng-Quỳnh, 16 tuổi, Hà-Tiến bất giác càng giận hăng lên, nói:

— Đồ cẩu trệ ở đâu! Huệ-châu là một phủ to, có lẽ đâu lại không có một người nào là bậc danh-nho chân-tài thực-học hay sao, để đến nỗi một thằng bé con ở huyện Trình-hương nhỏ kia nó đảo áp cả. Mày cậy mày là Cử nhân ăn tiền hối-lộ của người ta mà dám coi khinh-thường nhân tài cả một phủ, người khác sợ mày chứ như Hà-Tiếu đây không sợ mày đâu!

Nói rồi, lấy chân đá ngay vào cái bàn rượu bên tả đạp đỏ cả xuống đất. Gia-sư là Nhiêu-Hữu lúc mới thấy Túc-Tượng khảo thơ phải thua bét, thẹn không biết là chừng nào, nghĩ bụng rằng: Đó thực là mình làm hại nó, đem nó đến đây để đeo mo vào mặt, chỉ tại mình tham lừa nó lấy mấy lạng bạc, mà làm bán mất chỗ cửa tốt đi, đương nghĩ dở dang, chợt thấy Hà-Tiếu nổi giận bèn chạy lại kéo bè bênh lẫn nhau nói rằng:

— Các anh em ta sao không kéo cổ lão Diệp-Xuân-Cập ra hỏi xem nào!

Có mấy người trong bọn khảo-thơ hỏng, đều reo ầm lên toan chạy lên trên đài, mọi người giằng lại nói:

— Các anh hãy thong thả, bảo ông Diệp tiên-sinh đem quyển thơ của Hoàng-Quỳnh ra đây cho chúng ta xem, nếu quả là bất công, bấy giờ chúng ta sẽ làm nhục ông ta cũng vừa.

Hà-Tiếu nói:

— Các ông nói phải, gọi bảo đem quyển thơ ra đây cho các ông xem.

Bấy giờ Diệp Xuân-Cập mới biết là bầy ra trò phạt nước là không phải, nghe thấy mọi người đòi xem thơ, liền sai đem quyển đệ-nhất ra cho các ngài xem, Thơ rằng:

Phất phơ bờ liễu cỏ xanh rì,
Tiên-tháp còn đây sự để ghi.
Giận nỗi ba sinh đâu vắng tá,
Thương tình một mối có ra chi.