Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/33

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 31 —

nhận đầu bài đề chưa xong, Phùng-Ngọc đã xong trước nộp quyển trở ra, Trương Thu-cốc hỏi:

— Đầu bài gì? sao hiền-tế không làm mà lại trở ra?

Phùng-Ngọc cười mà rằng:

— Tôi đã làm xong rồi.

Thu-cốc cả kinh nói:

— Hiền-tế làm sao nhanh mấy?

Hai người bèn trở ra, đến giờ tỵ ngày hôm sau, lại đến dưới thạch-đài để nghe xướng danh thời thấy mọi người đã đến đông cả đấy rồi, người soạn quyển đứng ở trên đài xướng lên rằng:

— Xin các ông đứng yên để nghe xướng danh, lĩnh quyển, mà xin y theo nghị hôm trước xướng từ quyển cuối xướng ngược trở lên.

Khi bấy giờ Hà-Tiếu đã đem cậu con vào đứng ở trước mặt, su tay áo lại làm thinh, hình như không thèm nghe, bụng nghĩ vơ vẩn, con ta nếu bị xướng danh vào uống nước thì nó uống được, chỉ sợ tửu-lượng nó kém mà phải uống rượu thời nó không uống được nhiều, đương nghĩ vơ vẩn, chợt nghe người trên đài xướng lên rằng:

— Tên cuối cùng một trăm băm sáu: Hà Túc-Tượng!

— Hà-Tiếu chợt nghe thấy như tiếng sét ở lưng chừng trời rơi xuống, thất-kinh đi, há hốc mồm ra, lại thấy bên hữu có một người chạy ra tay cầm một chén nước cắn rửa chân, nói to lên rằng:

— Xin mời quí-vị vào uống một chén nước rửa ruột này cho mát, để khi về cho khỏi than lửa nó phát nóng ra!

Mọi người nghe nói cười ầm cả lên, làm cho Hà-Tiếu tức khí chết đi được, song bấy giờ tiến thoái lưỡng nan, quyển cũng không buồn lĩnh nữa, chỉ thẹn cúi gầm đầu xuống, đứng ở một bên, thẹn quá rồi thành giận mà rằng:

— Thử xem ông ta phê lấy quyển đệ-nhất thế nào, như thực là người hay chữ có tiếng thời thôi! nếu không phải là người có danh-vọng hay chữ, để rồi ta sẽ tính. Bất-quá anh ta là một anh cử-nhân, đây ta chỉ mất van bạc, là đủ làm cho anh ta nhừ-tử.