Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/191

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 189 —

Đương lúc Gia-Cát Đồng ngồi buồn ở trong trại, sực thấy Tống Kim-Cương vào thưa rằng:

— Thưa quân-sư, ở ngoài kia có một người học trò tự xưng là họ Vương tên Đắc-Giai, bảo rằng có diệu-kế đánh phá được thành, vậy tôi vào bẩm để quân-sư được biết.

Gia-Cát Đồng liền sai gọi vào tương-kiến. khi người ấy vào yết-kiến, Gia-Cát Đồng chắp tay mà rằng

— Tôi nghe nhà thầy có cái diệu-sách phá được thành, dám xin thầy dạy bảo, hễ hạ được thành này, nhà thầy muốn sao cũng chiều ý.

Vương Đắc-Giai nói rằng:

— Thành này vừa cao vừa bền. không dùng cách xe của Lã-công thời không phá được.

Gia-Cát Đồng hỏi:

— Cách chế xe ấy thế nào?

Vương Đắc-Giai nói:

— Cách xe này hình như cái thuyền, cao một trượng năm thước, dài 500 thước trên làm ra hai từng lầu, phên che tả-hữu lát ván như đất phẳng, một người xòa tóc chống gươm đứng ở trước xe, trên dựng một ngọn cờ vũ-mao; ở trong và trăm người đều cầm nỏ cứng tên độc để bắn, bánh xe thời làm bằng đá tròn, bắt và trăm con trâu kéo đi; hai bên lầu xe thời mở rộng ra cao hơn bờ thành, người đứng trên đó trông suốt vào trong thành được, đàn bà con gái trông thấy đều phải khiếp sợ mà khóc, quân-sư nếu dùng cách xe ấy phá thành thì lo gì mà chẳng phá được!

Gia-Cát Đồng cả mừng, liền sai Vương Đắc-Giai giám-đốc chế ra kiểu xe ấy; không đầy mấy ngày đã chế xong chỉnh-tề, bắt trâu kéo chạy đi xồng xộc. Quân dân và phụ-nữ trong thành trông thấy đều khóc. Đới Tuần-phủ vội vàng trèo lên thành trông xem, rồi nói rằng:

— Đấy là kiểu xe Lã-công, ta đã có cách phá được rồi. can chi mà kinh hoảng.

Liền sai quân-sĩ lấy và mươi chục cây gỗ to, làm thành ra những cột trụ mỗi một cột trụ lại làm máy trụ. buộc những hòn đá vài nghìn cân vào, rồi vặn trục tung ra bay như viên đạn. tự