Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/190

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 188 —

củi, khuân đất lấp đầy vào hào cao lên như núi, rồi dựng dàn che lá ở trên hình như mái nhà, để che đá ném; quân-sĩ thời phục cả ở trong mái: dùng dao dùng nỏ bắn ném vào trong thành, các tướng-sĩ thủ-thành đều bị bắn chết lăn ra cả; trong thành đều thất kinh. Quan Đới Tuần-phủ liền mộ lấy quân tử-sĩ. thừa khi ban đêm ròng dây lẻn xuống dưới thành, cuốn rơm tẩm dầu phóng-hỏa đốt những nhà dàn bằng lá, lửa cháy núi lở, những quân-sĩ phục ở dưới đống núi đều bị đè chết bẹp. Gia-Cát Đồng không biết nghĩ kế gì nữa. Mai Anh nói:

— Nay quân-sĩ chỉ đánh ở trên bộ, mà trong thành cũng chỉ phòng bị ở trên mặt thành, sao không sai Đồng Miêu-Công dụng bọn Côn-lôn-nô cho nó đi ngầm đường thủy đào hầm lẻn vào trong thành, phóng hỏa đốt lên, hễ trong thành rối loạn, thời quân ngoài bắc thang lên bốn mặt thành mà đánh, khiến cho trong thành không thể cứu-ứng được nhau. lo gì mà chẳng hạ được thành.

Gia-Cát Đồng nói:

— Kế đại-vương thật là diệu lắm!

Liền sai người đến cửa bể Tĩnh-hải bảo Đồng Miêu-Công lo liệu các việc. Nguyên là đội thủy-quân của Mai Anh dụng được bọn Côn-lôn-nô ở núi Đam-nhĩ, con mắt xanh biếc, lặn nước cực tài. lặn được ba bốn ngày, hễ đói thời bắt tôm cá mà ăn. Mai Anh dụng được và trăm đứa để cho lặn nước cực kỳ đắc-lực Nay quân-sư truyền lệnh sai bọn ấy, lấy giấy dầu bọc thuốc súng buộc ở ngang lưng, rồi lặn xuống cửa bể, để vào phóng hỏa. Khi ấy đợi đến nửa đêm nước trào dâng lên, bọn Cô-lôn-nô lặn xuống nước bơi theo chiều nước vào đến cửa cống mở toang cửa ra chui mãi vào đến cầu Thanh-vân chực bò lên để phóng-hỏa. Thế nào phải quan Tham-tướng giữ cửa Văn-minh là Đào Túc-Dụng trông thấy liền hô hoán bắn tên đạn ra giết sạch bọn Cô-lôn-nô, sáng sớm hôm sau đem bêu đầu ở trước thành. Gia-Cát Đồng nghe thấy tin ấy không còn biết giở trò gì được nữa. Thực là:

Đã khôn lại gặp khôn hơn.
Khoe khéo thế nào cũng vụng,
Đành chịu bó tay mà ngồi,
Biết nghĩ kế chi vận động.