Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/188

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 186 —

quân bị giết chết mất hơn một vạn, còn giầy xéo nhau mà chết không biết bao nhiêu mà kể. Mai Anh cả giận, thét quân đao-phủ đem điệu Thạch Thung-Cữu, Vạn Nhân-Địch ra ngoài cửa viên-môn để chém. Quân-sư Gia-Cát Đồng vội vàng bước lên can rằng:

— Dám xin đại-vương khoan giận, hãy tha cho hai tướng, để cho hai tướng đánh huyện Tam-thủy, đem công mà chuộc lấy tội.

Mai Anh nói:

— Ta nể có lời quân-sư nói, hãy tha cho hai ngươi một ngày, phải đem quân bản-bộ đến đánh huyện Tam-thủy, hễ đánh được thời mới cho về yết kiến ta, nếu quá hạn không hạ được thành, thời phải đem đầu hai ngươi dâng nộp!

Hai tướng khấu đầu lạy tạ lui ra, đem quân đi đánh thành. Trần Khởi-Phụng giữ trong thành Tam-thủy, lấy lời trung-nghĩa khích-khuyến bách-tính, đua nhau khuân gạch vần đá đem lên mặt thành hộ-vệ, hễ quân giặc kéo đến, thời bắn tên ném đá xuống ầm ầm, mãi đến mặt trời gần lặn mà thành vẫn không hạ được. Vạn Nhân-Địch đã lấy làm lo, liền một tay cầm gươm, một tay cầm mộc, che đỡ cho mình liều chết xông vào trong đám rừng tên, cầm búa phá toang tường thành, rồi nhẩy phắt lên mặt thành, bách-tính trông thấy kinh hoảng bỏ chạy. Trần Khởi-Phụng vội vàng cầm thương lại đâm, Vạn Nhân-Địch giơ mộc lên đỡ hắt Trần Khởi-Phụng ngã lăn xuống hào. Thung-Cữu liền nhẩy xuống hào bắt trói Khởi-Phụng lại, rồi hô quân-sĩ trèo uà lên thành, phá toang cửa thành ra, đại-quân kéo uà cả vào, hạ được huyện Tam-thủy, Thạch Thung-Cữu liền giải Trần Khởi-Phụng đem về nộp trước trại. Khởi-Phụng cứ đứng sững ra không chịu quì. Mai Anh rút gươm ra thét lên rằng:

— Ta tưởng mày là người khá, ai ngờ mày sinh lòng phản-trắc, nay đã bị bắt, mày còn muốn biện-thuyết gì nữa chăng?

Trần Khởi-Phụng cười mà rằng:

— Làm tôi tận trung, dẫu chết cũng không hối-hận, chả phải biện-thuyết gì nữa cả.

Khởi-Phụng cứ ung-dung cười nói, thần-sắc không biến chút nào. Mai Anh cũng sinh lòng kính-phục mà rằng: