sinh nếu có dùng đến thời chúng tôi chết cũng không oán hận gì!
Khởi-Phụng cả mừng. Liền giao cho mỗi người một nghìn quân, dặn bảo cứ làm như thế.... Ba tướng cả mừng, rồi đều kéo quân phân đi mọi ngả. Khởi-Phụng thời sắm sửa lễ-vật trâu rượu, để ra khao quân, trên thành cắm lên một ngọn hàng-kỳ. thân ra ngoài cửa thành đón rước
Thực là:
Làm cho quân giặc thâu đêm sợ,
Chỉ dụng kỳ-binh độ mấy nghìn.
Nói về Mai Anh hạ được thành Triệu-khánh bao nhiêu vàng bạc trong thành đều lấy sạch sai quan tì-tướng vận-tải chở về trại Thiên-mã. Lại sai một tì-tướng đến nhà trọ Tiền Tử-Cán mời chị em Tiền Tử-Cán vào phủ-đường tương-kiến. Tử-Cán sợ khiếp người ra mặt như chàm đổ, cùng với Tiền cô-nương đi đến phủ-đường, sợ run cằm cặp quị xuống dưới đất. Mai Anh và tiểu-thư vội vàng đỡ dậy mà rằng
— Tôi được nhờ hiền-huynh đưa tôi vào thành này, thực là một cái công to vậy.
Tử-Cán nghe nói ngửng đầu lên trông mới biết bọn con hát đả-hoa-cổ tức là Dao-vương, liền lạy rập đầu mà thưa rằng:
— Tiểu-sinh tội thực đáng chết!
Mai Anh liền đỡ dậy mà rằng:
— Hiền-huynh muội cũng là có nhãn-lực anh-hùng, khi lệnh-muội mới trông thấy tiểu-thư, liền biết kính yêu ngay cũng là người hào-kiệt trong đám nữ-lưu vậy. Nay tôi mới mười bảy tuổi, chưa có phối-ngẫu nơi nao, nay muốn sánh đôi cùng lệnh-muội, chẳng hay hiền-huynh có thuận cho không?
Tiền Tử-Cán nghe nói cả mừng mà rằng:
— Chỉ sợ Tề, Trịnh sang hèn khác nhau, nài sao cho xứng đáng?
Mai Anh nói:
— Sao hiền-huynh lại nói thế!
Mai Anh liền ngoảnh lại quân-sư Gia-Cát Đồng mà nói rằng:
— Xin nhờ quân-sư làm mối hộ cho.
Gia-Cát Đồng nói:
— Tôi dẫu bất tài, xin đương việc mối lái này!