Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/184

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 182 —

chư-tướng đều xông ồ cả vào. Lâm Bỉnh-Hán nghe tin trong thành có quân nhập-hỏa, liền đem quân đến ứng-cứu. Song binh mã đại-đội quân Thiên-mã, đã như nước vỡ, xô xát kéo vào thành. Bỉnh-Hán đốc thúc chư-tướng cự-chiến. Nhưng chị em Mai Anh dũng-mãnh không thể đương được. Bỉnh-Hán phải tháo lui chạy về cửa đông cùng với chư-tướng hộ-vệ Súc Nục, thâu đêm chạy ra huyện Tam-thủy. Quan huyện Tam-thủy là Trần Khởi-Phụng ra cửa thành đón rước, hiến sách với Súc Nục mà rằng:

— Quân giặc mán này đã thừa-thắng tất sinh kiêu, hẳn không có phòng bị gì. Nguyên-soái nên đem đại-quân ra mai-phục cả bốn mặt, đợi khi giặc mán kéo đến để cho tiểu-chức này xin ra trá-hàng, đem trâu rượu ra khao thưởng cho quân nó ăn uống say mê; khi bấy giờ mới đột-khởi phục-binh lên đánh, tất là được toàn-thắng

Súc Nục lắc đầu mà rằng:

— Quân ta đã thất đảm đi rồi, dẫu đương đêm đem ra đánh giặc cũng không thành công được, không nên, không nên.

Trần Khởi-Phụng lại thưa rằng:

— Nếu không làm theo kế ấy, thời xin Nguyên-soái giao cho tiểu-chức ba vạn quân, tiểu-chức dẫu không hay giết sạch được giặc mán, nhưng cũng làm cho nó thất kinh một trận mới nghe!

Súc Nục nói:

— Nay tỉnh-thành là nơi yếu-địa, mà quân phòng bị vẫn còn sơ sài, ta phải đem quân về giữ chốn căn-bản là hơn.

Súc Nục không nghe lời Trần Khởi-Phụng, thâu đêm kéo quân về tỉnh thành. Trần Khởi-Phụng không biết nghĩ kế sao, bèn cùng với các quan thủ-thành là Thiên-tổng Vương Cảnh-Hòe, Cát Siêu-Quần; Bả-tổng Vương-Ứng, thương-nghị mà rằng:

— Nay Nguyên-soái đã không chịu lưu-binh ở đây, thời thành này quyết-nhiên không giữ được. Song chức phận người thủ-thổ phải nên cùng sống thác với thành-trì, nếu cứ ngồi đợi đây mà chịu chết, sao bằng bày mưu để giết giặc, liều chết may ra sống được chăng, chẳng hay ba vị tướng-quân có chịu giúp tôi một tay không?

Ba tướng đều hăng hái mà rằng:

— Tiểu-chức chúng tôi xin thề liều chết để báo nước, tiên-