Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/183

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 181 —

Tiền cô-nương chạy lại nói với anh. Tiền Tử-Cán nói rằng:

— Ta khi nhỏ tập bắn vẫn có một cái khăn bao lục và một cái áo bào mùi da đồng, nay hãy còn mới. Không biết dài ngắn thể nào, hãy đem cho y mặc thử.

Tử-Cán nói rồi liền mở bao lấy bộ áo đưa cho Tiền cô-nương để đem đến cho Mai tiểu-thư cải-trang, thời vừa vặn như in. Tử-Cán chạy vào trông ngắm Mai tiểu-thư một hồi rồi ngạc-nhiên mà rằng:

— Ối chà! sao thư-thư mặc nam-trang mà diện mạo trông ra quen lắm!

Mai tiểu-thư rằng:

— Tôi đã cùng với đại-tú đi đường với nhau hơn 10 ngày, lẽ nào lại quên ngay đi được!

Tử-Cán mới nhận ra chính là Hoàng Ngọc-Sơn khi trước, thẹn đỏ mặt lên liền quì gối xuống mà rằng:

— Tôi không hay hai chị em thư-thư biến-hóa phi-thường, thực là anh-hùng vô-địch, không phải là người vô-sự đi chơi, xin bảo cho tôi được biết.

Mai tiểu-thư dắt tay đứng dậy mà rằng:

— Hôm nay không nói ra được, ngày mai sẽ biết; đêm hôm hoặc có sự gì náo-động, xin cô-nương với đại-tú chớ lo, đã có chúng tôi hộ-vệ.

Đêm hôm ấy sắc trời mờ tối, Mai tiểu-thư cùng với Mai Anh ra ngồi ở trước nhà đợi đến trống canh ba sẽ mở cửa lẻn ra, đi đến đầu phố, thấy một toán tuần-đinh đi qua, hai người bèn lẻn đi về phía cửa tây, chợt nghe thấy tiếng thanh-la, rồi thấy một viên tướng tay cầm búa sắt, đem ba trăm kỵ-binh xồng xốc chạy lại.

Mai tiểu-thư liền giở phi-tinh-trùy ra đứng nép ở bên đường phố rồi nhẩy ra thét to lên rằng:

— Quân trại Thiên-mã ở đây!

Nói chửa rứt lời, phi-tinh-trùy đã đập ngay vào mặt tướng ấy ngã lăn xuống ngựa, Mai Anh liền nhẩy lên ngựa vung búa ra giết sạch cả ba trăm kỵ-binh. Mai tiểu-thư cũng cướp lấy con ngựa nhẩy lên chạy tế về đàng cửa tây đánh tan bọn quân già yếu mở toang cửa thành ra, bắc cầu lên cho chư-tướng vào,