Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/131

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 129 —

Mai Anh nói:

— Đó là núi Cẩm-thạch.

Phùng-Ngọc nói:

— Núi ấy cây cỏ đến múa đông mà vẫn tươi tốt, tất là có vượng-khí chung-linh, tôi với đại-vương ta thử ra xem thử.

Mai Anh muốn thuận chiều ý Phùng-Ngọc liền nghe lời xin vâng. Bèn cùng qua đò Nam-giang lên núi Cẩm-thạch, thấy về mặt chính-tây núi, sông nước hồi-hoàn, phong loan triều-củng. Phùng-Ngọc nói:

— Đàng núi này long hồi hổ-phục, thực là nơi cát địa, xin để ở đó là yên.

Mai Anh ngẩng đầu lên xem thời quả là nơi phong-tàng thủy tụ, bèn gật đầu mà rằng:

— Tế-huynh nhãn-lực xem thực đích đáng.

Liền sai quân-sĩ di-doanh đến đóng ở núi ấy. sai hưng-công đào huyệt, không đầy ba ngày khởi đắp nên một ngôi phần mộ lớn, rước áo quan Hứa Ngọc-Anh, chọn ngày giờ tốt an-táng. Phùng-Ngọc lại lấy một tấm vải trắng viết làm một cây tràng-phan, đến núi Nha-cốc chiêu-hồn rồi dẫn về nơi mộ, cử-ai diện-tế, Mai Anh cũng thắp hương vào lạy. Tế xong, ban thịt tế cho quân-sĩ bày ra ở trước mồ uống rượu nào là rượu từng bát thịt từng mâm, hoan-hô túy-lý, uống đến hết canh một mới tan tiệc đi ngủ. Quân-sĩ phải mấy ngày khó nhọc luôn, tối đến lại uống hàng bát rượu, đều ngủ ngáy khò-khò tiếng kêu như sấm, gần đến trống canh ba, Phùng-Ngọc nghĩ ngay ra rằng: Bây giờ không trốn đi còn đợi đến bao giờ. Bèn sè-sẽ trở dậy, rón-rén bước ra ngoài trại, đi lần bước xuống núi, không tưởng chi là gai góc đá sỏi cứ bước chân đi, trong đám cỏ rậm trăng mờ, dò được con đường nhỏ cứ theo men sông mà đi, qua ba bốn quả núi đá, trong bụng hoang-mang, không đề-phòng chi cả; sương xuống rêu trơn tiếng suối róc rách, không ngờ trượt chân một cái sa xuống sông Tường-kha.

Thực là:

Phúc lành đem tới không kỳ hạn
Vạ dữ dồn cho cũng lắm khi.