Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/130

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 128 —

Mai tiểu-thư vâng lời. Mai Anh bèn dắt tay Phùng-Ngọc đưa ra trước trại. xơi cơm xong, rồi cùng lên ngựa, tiền-hô hậu-ủng kéo đến núi Nha-cốc. Khi kéo đến nơi tiến vào nhà rạp. Quân-sĩ đã đem thây Hứa Ngọc-Anh rửa sạch, mặc áo bào đội mũ để yên trong quan. trên mặt phủ một vuông hồng-cẩm, chực đợi Phùng-Ngọc đến nơi xem xét rồi mới đậy áo quan. Khi Phùng-Ngọc đến trông thấy bước dảo lên đến bên thây, mở vuông hồng-cẩm ra thời thấy mặt mày sây sát nát cả ra không còn biết đâu mà nhận được nữa. Phùng-Ngọc bấy giờ cũng không ghê gì bẩn thỉu, phục ở bên thây khóc lóc rầm rĩ, khóc đến nỗi thảm-tình húc cả đầu vào thây mà khóc, Mai Anh vội vàng đỡ ra một bên, tả-hữu liền đậy nắp áo quan lại. Phùng-Ngọc hãy còn kêu trời kêu đất khóc cực thê-thảm. Thế mới biết:

Thánh-nhân khóc vì đạo,
Thời-nhân khóc vì sắc.
Dụng tình dẫu khác nhau.
Thương tâm đều một mực.

Mai Anh khuyên rằng:

— Người chết rồi dẫu khóc cũng không thể nào sống lại được, xin tế-huynh bảo-trọng lấy quí-thể để mà liệu-lý việc Công-chúa cho xong là hơn.

Chợt có tên tì-tướng đến bẩm rằng:

— Cát-huyệt của Công-chúa để về hướng nào? Xin đại vương trỏ bảo cho, để chúng tôi cho thợ hưng-công chúc-tạo.

Phùng Ngọc nói:

— Nay phải tìm một nơi cát-huyệt ngày sau không có làm đường sá, thành-quách gì đến, và không cày bừa chi đến, nước lớn cũng không lo xung-phá chi cả, thời mới là nơi thiện-địa.

Mai Anh bèn dắt tay Phùng-Ngọc mà rằng:

— Tôi với tế-huynh ta cùng đi dạo sơn thủy xem sao?

Phùng-Ngọc bèn đứng dậy cùng Mai Anh lên ngựa, đi về đường Lê-oa gần núi Nha-cốc xem qua, đều bảo rằng không được tốt; lại đi tới xem đàng trước núi Đại-tiến, Phùng-Ngọc trỏ gọn núi Cẩm-thạch, giả cách không biết mà hỏi rằng:

— Kìa núi kia là núi chi?