xuất-sắc, xin các ông cứ nhờ Hoàng-huynh vịnh tức-cảnh ngay hai núi ấy, cũng đủ biết tài Hoàng-huynh, và lại làm cho hai núi ấy được thêm vang vẻ, không biết ý Hoàng-huynh nghĩ sao?
Phùng-Ngọc nói:
— Nếu chư tiên-sinh không cười chúng tôi là ngu-dốt, vậy xin vâng lời chỉ-giáo.
Chúng-tăng cả mừng, gọi chú tiểu lấy các đồ văn-phòng tứ bảo bày ra trên án. Phùng-Ngọc cầm lấy bút toan viết Thạch thiền-sư cả cười mà rằng:
— Chư-vị chúng-tăng sao coi khinh thường làm vậy?
Chư-tăng hỏi:
— Thưa thiền-sư bảo sao vậy?
Thạch thiền-sư nói:
— Hoàng-huynh đã làm hộ câu đối cho chư-tăng, chư-tăng chửa tạ một chén rượu nào; nay lại khinh-di bắt Hoàng-huynh làm thơ, thế ra người giỏi chỉ làm đầy tớ người vụng, mà có công lại không được thưởng chút gì!
Chư-tăng nghe nói vỗ tay cả cười mà rằng:
— Thạch thiền-sư nói phải lắm!
Liền gọi chú tiểu rót rượu dâng lại
Phùng-Ngọc nói:
— Xin hãy để đây, tôi viết thơ xong rồi uống luôn thể, xin chư tiên-sinh hạn vần thơ cho.
Cổ-khê nói:
— Hôm nay hội cả ở Phạn-vương-cung thời bài thơ vịnh núi Trường nhĩ xin lấy vần cung; còn núi Kỳ-bàn kia vuông như cái đài xin lấy vần đài. Song vịnh núi Trường-nhĩ sao lại lấy vần cung? vì bác Tư-Trai tôi trở về đường còn xa phải ngủ lại ở chùa này, nên vịnh bài thơ này để tỏ ý trước cùng Thạch thiền-sư vậy.
Chúng-tăng cả cười đều lấy làm phải Phùng-Ngọc thung-dung cầm bút dấm vào nghiên lấy mực, đặt tờ hoa tiên trên án, rồi giơ bút lên viết như long-xà phi vũ, vụt chốc xong ngay, chư-tăng trông thấy đều ngơ ngác kinh dị, rồi đều đứng dậy xúm quanh