Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/128

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 126 —

Hoàng Hán nghe nói, lạy cúi đầu khóc lóc, giả cách vâng lời rồi lui ra, vẫn giấu bặt chuyện không nói, song chỉ đem cái ý Hoàng-lang nghĩ thương tình Lý công-chúa chực muốn tự-vẫn, mật sai người báo tin cho Mai tiểu-thư biết. Tiểu-thư nghe nói cả kinh mà rằng:

— Thế ra mình muốn yêu lang quân mà lại hóa ra làm hại lang-quân

Liền hỏi tả-hữu: Chúa-công ở đâu? Tả-hữu thưa rằng:

— Chúng con thấy chúa công khóc lóc đi về đàng sau núi.

Mai tiểu-thư vội vàng bỏ cả đồ trang-sức đi chân không chạy đến đàng sau núi thấy Phùng-Ngọc lấy một tờ giấy trắng làm cái phướn chiêu-hồn viết rằng: « Cố thê Kim hoa Lý công-chúa chi hồn» Cắm về đàng phía đông rồi lấy một khối đất làm đàn thắp hương tế lễ khóc lóc chiêu hồn, lễ xong lấy cái phướn trắng đốt đi, rồi vén áo muốn nhẩy lên trên hốc đá cao. Mai tiểu-thư chợt đâu chạy lại ôm lấy khóc to lên mà rằng:

— Lang-quân ơi thiếp đã biết tội rồi, lang-quân nên thứ tội cho thiếp dại dột, thời thiếp xin tô-tượng Công-chúa; chung-thân phụng-thờ để chuộc lại cái tội trước, nếu lang-quân nhất định không thứ cho thiếp thời lang-quân bất tất phải liều thân, xin cứ chém đầu thiếp để báo-thù cho ông-chúa.

Tiểu-thư nói rồi khóc thảm-thiết, Phùng-Ngọc thấy tình-trạng như thế bèn dựng đôi lông mày nghĩ ngay một kế mà rằng:

— Nàng ơi! nàng bảo tôi tha cho nàng tội gì mà? nếu vậy, thì nàng phải cùng với tôi đến núi Nha-cốc, thu lấy hài cốt Công-chúa, khâm-liệm lại đem chôn rồi mời nhà sư làm chay siêu-độ cho nàng mới được. Nếu không thế thời tôi phải xuống suối vàng tìm cho thấy Công-chúa mới nghe không lẽ nào lại cùng với nàng là đứa đố phụ cùng ở một ngày nào nữa!

Mai tiểu-thư thưa rằng:

— Chàng dạy sao thiếp cũng xin tùng-mệnh.

Phùng-Ngọc nói:

— Trước kia ở núi Thổ sơn có giao ước ba việc, thế mà chớp mắt đã sai hết, người mán-mèo đa-trá, ta không thể tin được.

Mai tiểu-thư nghe nói, liền quì về hướng đông trỏ mặt trời mà rằng: