Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/127

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 125 —

hồi, rồi cùng với Mai Anh đều cầm lấy tay Phùng-Ngọc mà khuyên giải, Mai Anh nói uý giải một hồi lâu, rồi từ ra về. Phùng-Ngọc biết rõ rằng bọn họ âm-mưu lập-cục làm hại mất Công-chúa của mình, thương thay Công-chúa là người tình-thâm nghĩa-trọng nay chỉ vì mình mà bỏ thây nơi khoáng-dã thương kẻ thác oan, đòi cơn gió tát mưa sa, khóc rồi lại khóc, thương đà lại thương; nghĩ đến tình kia nỗi nọ lại lắm lúc thiết tha tư tưởng, bèn giẫm chân vỗ ngực, đập đầu xuống đất mà khóc,

Thực là:

Tằm kia đến chết tơ còn vướng
Sáp nọ gần tàn lệ chửa khô.

Một hôm đầu trống canh năm, Phùng-Ngọc trở dậy viết hai phong thư mât phong kỹ-lưỡng đợi đến sáng rõ, cho người gọi Hoàng Hán đến. sẽ dặn bảo rằng:

— Hai phong thư này: một phong đưa về cho Trương tiểu-thư, một phong đưa về cho cha mẹ ta, mày phải giữ cho kín, hễ sau khi ta chết rồi, nó lưu giữ mày cũng vô-ích, thời mày đi về hộ tao đem lời về từ-tạ Trương thái-công và Trương tiểu-thư, xin nàng trân-trọng lấy mình, kiếp này dầu phụ ước kiếp sau xin làm thân trâu ngựa đền nghì Trúc Mai.

Hoàng Hán nghe nói, thất-kinh, khóc mà rằng:

— Tướng-công sao nói gở làm vậy?

Phùng-Ngọc nói:

— Quân giặc này tàn ngược sinh-dân, không bao lâu triều-đình tất đem binh lại tiễu-trừ, ta nếu ở mãi trong đám giặc này không chết sớm đi, thời tất di-lụy đến cha mẹ, đó là một điều. Chốn sơn-trại này trùng-sơn điệp-chướng, đường núi quanh co, mà đồn giặc lại như tinh-la cơ-bố. nếu không chết đi, mà mình lại lẩn trốn, tất là nó bắt được, bấy giờ phải bị nhục thời xấu quá, đó là hai điều. Lý công-chúa là người trung-trinh tiết-nghĩa chỉ vị ta mà thác, nay ta lại cùng với gái giặc cùng chung chăn, gối, ăn của nó mặc của nó, đành chịu nhẫn-nhục tham-sinh, như thế thời là Phùng Ngọc này giết chết Công-chúa chớ không phải là giặc giết Lý công-chúa, ta nghĩ điều ấy thời nên chết lắm, đó là ba. Ấy có bấy nhiêu lời mày có bụng trung-thành yêu chủ, thời nên làm trọn nghĩa cho chủ để toàn-danh cho chủ, chớ có để lỡ-làng.