Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/126

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 124 —

chửa được hầu tiếp; hôm nay vô-sự, nên mời Đại-vương với Hoàng tướng công tới đây, để chúng tôi được hầu tiếp chén rượu. Tôi có một câu này thưa với Hoàng tướng-công, xin tướng-công thứ cho nhé.

Phùng-Ngọc cầm lấy chén rượu mà rằng:

— Xin quân-sư cứ nói cho nghe.

Gia-Cát Đồng nói:

— Thưa tướng công, tướng công cùng với Mai tiểu-thư tôi hết duyên, không biết đứa nào thóc mách, nói cho Lý công-chúa ở trại Gia-quế biết. Lý công-chúa cả giận, đem binh sấn đến đây. thanh-ngôn bảo là đến chém lấy đầu tướng-công. Tôi tức y nói lời bất-tốn mới thi tiểu-kế, đánh cho binh-mã y ôm đầu mà chạy tán-loạn Lý công-chúa không may bị ngựa giầy chết ở núi Nha-cốc cửa bể La-bàng, vậy xin bẩm để ngài biết.

Phùng-Ngọc nghe nói xong, chén rượu cầm trên tay không biết là rơi xuống lúc nào, ngất đi một hồi lâu rồi bảo rằng:

— Việc đó có thực hay không?

Gia-Cát Đồng thưa rằng:

— Sao lại không thực.

Liền bảo tả-hữu đem cái áo bào cắt lấy được của Công-chúa ra, vừa nói vừa giơ lên cho Phùng-Ngọc xem, Phùng-Ngọc xem thấy cái áo hồng-cẩm-bào máu rây đầy cả đích thị là của Lý công chúa. liền khóc oà lên một tiếng, ngất đi ngã lăn xuống đất, tả hữu vội vàng đỡ dậy, một lát mới hơi tinh tỉnh, lại khóc oà lên trông thấy trên vách có treo một thanh kiếm, đứng dậy ấy xuống cầm ở trong tay mà rằng:

— Công chúa ơi! Công-chúa vì tôi mà chết, tôi còn sống làm gì nữa!

Nói xong, cầm thanh kiếm giơ lên toan đâm vào cổ. Tả hữu vội vàng giữ lại. Gia-Cát Đồng liền lẩn cút mất. Mai Anh quì trước mặt Phùng-Ngọc mà rằng:

— Đó đều là tại quân-sư làm bậy, xin tướng-công nể mặt chị em tôi, nguôi bớt cơn giận lôi-đình đi cho.

Phùng-Ngọc khi nào lại nghe, vẫn cứ làm rầm lên. Chợt đâu Mai tiểu-thư khóc lóc đi vào, rủa mắng cho Gia-Cát Đồng một