Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/124

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 122 —

nói đả-động đến mình, tự-nhiên bựt ra nhoẻn cười. Mai tiểu-thư trông thấy cả mừng, liền rút cái kim thoa gài trên đầu đưa thưởng cho Ngọc-Tiêu mà rằng:

— Chúa-công từ ngày đến sơn-trại đến giờ, không thấy một tiếng cười, nay mày ca một câu mà làm cho chúa-công phải mỉm cười, chẳng nên trọng-thưởng hay sao?

Ngọc-Tiêu không nhận thưởng vội, chỉ cười khanh-khách mà rằng:

— Lời ca quê kệch chẳng bõ rườm tai, đâu dám nhận lấy trọng thưởng Chỉ xin mời chúa công với tiểu thư cạn hết chén rượu này, tôi còn có câu ca này xin hiến-tiến một thể?

Phùng-Ngọc thích ý uống hết chén rượu. Ngọc-Tiêu lại gõ dịp hát bắt đi bắt lại mà rằng:

Rừng kia cây mọc xanh rì,
Chàng ơi! lòng thiếp chàng thì có hay?
Thấu chăng lòng khổ thiếp này?
Lòng này biết tỏ bấy chầy cùng ai?

Ngọc-Tiêu hễ hát lên một câu lại cố ngâm mãi ra giọng chua xót thê-thảm, như oán, như thương, như rên, như khóc. làm cho Mai tiểu-thư phải thổn thức lên lăn vào lòng Phùng-Ngọc khóc nức-nở mãi, Phùng-Ngọc lấy khăn tay lau nước mắt cho tiểu-thư mà rằng:

— Tiểu thư ơi! Tiểu thư có lòng yêu tôi lắm, tôi lại chẳng biết hay sao? Song chỉ có một điều là bảo tôi bỏ người cũ mà thương yêu người mới, thời tôi tự vấn-tâm tôi sao đang?

Ngọc-Tiêu lại cười khanh khách mà hát lên rằng:

Nọc ong kia nho nhỏ mà đau,
Hương dầu kia man mát, mà thơm lâu ai cũng dùng.
Chàng ơi! Đẹp như nàng, chàng chẳng yêu cùng,
Gan chàng họa sắt, mới không yêu đến nàng, nàng ơi!

Ngọc Tiêu vừa hát rất lời, làm cho Phùng-Ngọc và Tiểu-thư cười ầm cả lên, ba người đương vui cười thích ý, chợt có tên nữ-binh vào quỳ gối mà bẩm rằng:

— Thưa tiểu-thư đại-vương đã trở về sơn-trại.

Mai tiểu-thư đứng dậy bảo Ngọc-Tiêu rằng: