Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/123

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 121 —

Mai tiểu-thư gật đầu. Ngọc-Tiêu bèn cầm cái phách ngà gõ lên tiếng đổ hồi như oanh ca yến hót, bèn hát lên một câu rằng:

Chị em ơi, nỗi tương-tư!
Phong lưu biết đợi bao trừ gặp nhau?
Gió bay hoa rụng dãi dầu,
Hoa kia đứng mãi trên đầu cành được chăng?

Mai tiểu-thư nghe câu hát có lý-thú, bèn mỉm miệng cười mà rằng:

— À câu hát thú vị sao! tự mày làm ra đấy chớ?

Ngọc-Tiêu nói:

— Thưa phải chẳng bõ nghe bẩn tai.

Mai tiểu-thư sai thưởng cho một chén rượu, Ngọc-Tiêu cầm lấy chén rượu, cười khanh khách, đưa đến trước mặt Phùng Ngọc mà rằng:

— Chúa-công chưa uống, tiểu-tỳ sao dám hỗn-hào.

Phùng-Ngọc nói:

— Tỳ-nhi, mời Tiểu-thư cùng uống một chén, mày rót rượu hầu đi.

Ngọc-Tiêu liền cầm cái hồ đến trước mặt tiểu-thư rót nâng một chén, rồi lại tự rót lấy một chén cung-kính lễ-phép cầm đứng trước mặt hai người uống hết.

Tiểu-thư nói:

Tỳ-nhi mày lại hát được một câu nào nữa rõ thật hay thời ta với chúa-công lại thưởng cho mày chén rượu nữa.

Ngọc-Tiêu nghe lời lại cầm phách ngà gõ dịp, hớn hở du dương, lại lên giọng hát một câu rằng:

Tre kia một gốc ba ngành.
Tốt sao mà lại nẩy cành không hoa.
Lúa kia xanh tốt rườm rà.
Đợi chờ chi đó ai là người vin bông?

Phùng-Ngọc trông thấy Ngọc-Tiêu là người xinh xắn chắng chẻo mềm mại, tóc bỏ chấm vai, đã động lòng yêu mến, lại nghe tiếng hát lanh lảnh, lẳng lơ hữu-tình, câu hát nào cũng có