Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/122

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 120 —

trong thành. Bọn quan binh kia chẳng ra trò gì đâu, hễ nghe thấy tiếng quân giặc Ngũ hoa thời tất là hồn bay phách lạc, nay mà nghe tiếng quân giặc đến phá thành, thời tất thế nào y cũng phải cần đến ta phát-binh ra trước để chống chế hộ. Song kế ấy không nên vội vàng, cứ thong thả mà làm, thời mới không đến nỗi họ khám-phá được.

Công-chúa bấy giờ không biết nghĩ sao, phải chịu dẹp cơn tức-khí nóng nảy, để nghe cho họ từ-đồ mưu việc.

Thực là:

Tấc lòng đau đớn vì dân,
Tức gan mà phải gượng sầu làm vui.

Nói về Phùng-Ngọc ở núi Thiên-mã ngày ngày hằng nói với Mai tiểu-thư buông tha ra để xuống núi đi tìm Trương, Lý hai nàng, và về nhà thăm cha mẹ, rồi sẽ tái lai cùng ở với Mai tiểu-thư. Mai tiểu thư nói:

— Thưa lang-quân, bây giờ đương buổi tàn-đông, gió bể đòi cơn khẩn-cấp, xin lang-quân ở lui lại ít bữa, cho qua hết mùa đông này rồi ra đi cũng chẳng trễ gì. Nay hoa mai vừa nở thiếp xin cùng với lang-quân hãy tới hiên nam rót chén rượu thưởng-mai đã nào!

Tiểu-thư nói rất lời liền dắt tay Phùng-Ngọc đưa vào mái nam hiên ở đàng sau trại cùng ngồi chơi. Khi ấy khí trời vừa tiết tiểu xuân, hoa mai đã thấy lơ thơ nở đôi ba bông trắng xóa, Phùng-Ngọc trông hoa mai lại càng thêm bụng nhớ nhà, buồn rầu trăm mối ngổn ngang bên lòng! Hoa sao hoa khéo não nùng, cành xuân như giục tấm lòng thần-hôn!

Mai tiểu-thư sai tả hữu bày ra tiệc yến cùng mời Phùng-Ngọc uống độ vài chén, liếc mắt trông Phùng-Ngọc thấy ra ý buồn rầu, vì thế Mai tiểu-thư trong bụng cũng không vui, cúi đầu xuống mân-mê đầu giải yếm không buồn nói câu chuyện gì cả Trong đám thị-tì có một tên gọi là Ngọc-Tiêu tính rất thông-tuệ, tài lựa biết ý chủ, thấy hai người uống rượu ra dáng buồn bã, bèn chạy lại thưa rằng:

— Con thật chẳng có điều hiếu-kính chi đủ làm vui lòng cho chủ, nay con xin hát một câu để Chúa-công và tiểu-thư nghe có được chăng?