Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/120

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 118 —

phục-mệnh. Công-chúa thấy Súc Nục nhất định không giúp binh ngày đêm lo phiền khóc lóc quên cả ăn cả ngủ thành ra bệnh đau không dậy được. Phù Hùng thấy quang-cảnh như thế, tự nghĩ bụng rằng: « Trước kia Bao-Tư người Sở sang nước Tần thỉnh-binh, vua Tần không nghe. Bao-Tư phục ở trước sân khóc lóc, tiếng khóc nghe thấu đến trên đền rồng ba ngày không thôi, khóc hết nước mắt rồi rỏ ra máu, bởi thế hay cảm-động được người nhà Tần phát binh để khôi phục lại được nước Sở Nay Công-chúa thương lo như thế này lũ ta sao nên tiếc mình, mà không giải lo hộ cho Công-chúa. Ta phải nên bắt chước Bao-Tư thân đến cửa quân khóc lóc khẩn-cầu, may ra cảm-động được lòng Súc Nục cũng chửa biết chừng. » Bụng nghĩ như vậy bèn thưa với Công-chúa rằng:

— Xin Công-chúa khoan-tâm tiểu-tướng xin thân đến cửa quân khóc lóc khẩn-cầu, may ra Súc Nục thương đến chút lòng trung-thành của tiểu-tướng chịu phát-binh ra tương-trợ, họa có thể giải được lo cho Công-chúa chăng.

Công-chúa nghe nói cả mừng mà rằng:

— Xin cữu-phụ liệu lời kêu cầu cho khéo, cháu chỉ đành lòng ngóng đợi tin lành.

Phù Hùng bèn cáo từ Công chúa, đi đến cửa quan Đốc-phủ, nhờ lính vào bẩm để vào yết kiến. Súc Nục cự không cho vào. Phù Hùng bèn phục ở ngoài cửa quân khóc ầm lên. Quân chúng thất-kinh bèn thét mà mắng rằng:

— Đây là chỗ nào có biết không? mà mày dám giồ dại, đến chỗ này mà khóc lóc.

Phù Hùng nói:

— Triều-đình mà thiết-lập ra binh-lính, là để hộ-vệ nhân-dân dân không được yên thời thiết-lập ra binh để làm gì? Chủ-trại tôi chỉ muốn trừ hại cho dân, hưng-binh đánh giặc, vì quân giặc nhiều, quân mình ít mà phải giặc đánh thua. Đốc phủ đại-nhân thống cả đại-binh cứ ngồi yên mà không cứu. Nay đã ba lần đến xin binh, mà đại-nhân vẫn không phát-binh ra cứu, chẳng hay ý ra làm sao?

Phù Hùng nói xong rồi, lại khóc oà lên. Quân lính cầm roi