Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/12

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 10 —

— Lũ chúng ta chửa có câu đối nào để mừng, mà Hoàn lịnh-lang đã có câu đối mừng rồi, chúng ta nên nghĩ mỗi người một câu. thỉnh-giáo cụ Thạch thiền-sư mới phải. Song trông thấy châu-ngọc ở trước mặt, tự nghĩ mình kém xa, không dám thò chữ ra nữa. Vậy tôi cùng ông Xuân Quang, ông Nhân-Trai ba chúng ta cùng nhờ Hoàng linh-lang làm hộ cho cả, thời mới được xuất-sắc.

Phùng-Ngọc vâng lời, liền đọc ra ba câu đối:

I

Non tiên cảnh tĩnh từng mây phủ
Chùa cổ sư nhàn tuổi hạc cao.

II

Niềm sạch bụi trần người tựa phật,
Lòng say mùi đạo cảnh quên già.

III

Bối-diệp nghe kinh đà thoát tục,
Giáp-hoa tính tuổi cũng chưa già.

Chư tăng nghe thấy Phùng-Ngọc đọc liền ba câu đối, tuy chửa biết rằng hay hay không, song thấy Phùng-Ngọc có tài ứng khẩu như vậy thời đều kính-phục, cùng đồng-thanh tán-dương là bậc thiên-tài. Tư-Trai khoái-ý vô chừng, song vẫn làm điều khiêm tốn. Cổ-khê nói:

— Mấy câu đối ấy đã thấm vào đâu, các ông chửa từng biết cái tài đại-bút của Hoàng-huynh dẫu đến bài tràng thiên đại-cú, cũng chỉ làm nhoáy một cái là xong.

Chúng-tăng nói:

— Chúng tôi mới được biết Hoàng-huynh không dám phiền lắm, Cổ-khê tiên-sinh vốn là cựu giao biết Hoàng-huynh đã lâu xin soạn ra một đầu bài để Hoàng-huynh vịnh chơi cho chúng tôi được nghe nhờ thì hay lắm.

Cổ-khê nói:

— Cái đó có khó gì, mà cũng không phải soạn chi đề-mục xa-xôi, chỉ quanh các núi đây độ hơn một trăm dặm vô-số là núi đẹp, mà nhất là núi Trường-nhĩ và núi Kỳ-bàn, các bậc du nhân dật-sĩ đến chơi đề-vịnh rất nhiều, song không được mấy