Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/119

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 117 —

giặc chồng tôi thề chết không chịu nhục, thời bị roi vọt nó đánh cho cực thảm, rồi giam vào nhà tù tường đất, tuyệt không cho ăn mà chịu chết Quân giặc nó hung-ngược như vậy, nếu không chu giệt sớm đi, thời nó tất tràn khắp ra tai-hại không vừa, cúi xin Đại-nhân phát binh tiễu-trừ, tôi xin đem quân bản-bộ đi tiền-khu, nếu quét sạch được khí yêu-phân, thời dân La bàng may lắm! mà chúng tôi cũng may lắm v. v. »

Súc Nục xem thư xong, nổi giận đùng đùng xé tờ thư nát như ra như cám ném quăng xuống đất mà rằng:

— Nó chỉ cốt báo thù cho chồng nó mà lại mượn tiếng là vị dân. xin binh để giúp đỡ, quan binh triều đình lại đem đi báo thù hộ cho nó hay sao?

Nói rồi bèn truyền tả hữu đuổi người cầm thư đi Triệu Tín phải bị đuổi ra khí tức uất lên, đừ mặt cứng mồm, dại cả người đi, phải thu xếp lấy lễ-vật lại đem về Gia quế để bẩm mệnh. Công-chúa nói:

— Súc Nục không chịu phát binh đã đành, còn như tất cả các quan tỉnh không có một người nào sẵn lòng nhân-nghĩa cứu-dân trung-tâm vị nước hay sao? Tướng-quân nên lại đem lễ đến các nha-môn mà cố khẩn-cầu nhờ nói với Súc Nục hộ cho họa may có được chăng.

Triệu Tín không nỡ trái ý Công-chúa, cũng phải sắm sửa mười bao lễ-vật cực hậu, lại đem đến các nha môn Tam-ty Tuần-phủ, thỉnh-thác khẩn-cầu. Các quan đều nhận lấy lễ hối-lộ, hẹn cùng đến phủ Đô-đốc sẽ liệu lời xin binh hộ cho Lý công-chúa. Súc Nục nhất-định không nghe mà rằng:

— Các ông đã có nhận lấy lễ hối-lộ của con Lý tặc-tỳ thời cứ chiêu-binh mại-mã mà đi đánh báo-thù hộ cho hắn. Chớ như bản-bộ-đường đây thụ-mệnh triều-đình, quyết không dám đem binh-mã triều-đình đi giúp hộ việc cho người để đổi lấy lễ-vật!

Súc Nục nói rồi giơ tay vái một cái dài rồi lui vào nhà trong, các quan phải Súc Nục nói mát cho mấy câu, đều thẹn đỏ mặt, lui ra về bản nha không dám nhận lễ vật của Lý công-chúa nữa, phải nguyên phong giao trả. Triệu Tín lại nhận lấy đem về