Trang:Linh Nam dat su 1.pdf/101

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 99 —

lồng bóng nguyệt ngờ tựa đèn soi; cao trót-vót hình như mấy trùng-đài trông thăm-thẳm tựa hồ không thấy đất; dẫu cảnh-tượng không phải là thần-lâu, hải-thị, song qui-mô thật rõ là ngọc-các châu-cung. Công-chúa đi đến trước cửa, thấy có một tên nữ-đồng ở trong chạy ra vẫy tay gọi mà rằng:

— Lại đây, lại đây.

Công-chúa trở gót sen theo y bước vào, thấy có một vị tiên nữ, đầu đội mũ sao, mình mặc áo tử-hà, tay cầm đuôi chủ, mỉm cười ra đón mà rằng:

— Hiền muội bấy lâu yên-ổn chớ?

Công-chúa nhận kỹ ra không biết là ai, vội vàng thi-lễ mà đáp rằng:

— Tiểu-muội không được rõ tiên-thư, chẳng hay tiên-thư sao lại biết tiểu-muội làm vậy?

Tiên nữ cười mà rằng:

— Hiền-muội tương-biệt đã 18 năm trời, không trách được hiền-muội quên mất cả chị em. Song hiền-muộn khó lòng mới đến được đây, mà bận này đi cũng không dễ đâu, tôi có một tờ thiếp này tặng cho hiền-muội cầm về nhận kỹ ra sẽ hiểu.

Nói rồi liền rút ở trong tay áo một tờ thiếp ra đút vào trong tay áo Công-chúa. Công-chúa rỏ nước mắt mà rằng:

— Chồng tôi phải quân giặc Thiên-mã nó làm khốn khổ không biết bận này đi đánh có cứu được không? xin tiên thư trỏ bảo cho một vài điều.

Tiên-nữ cười mà đọc mấy câu rằng:

Tình ấy tình kia, tình sau tình trước, tình ly tình hợp, đều là đồng-tình.

Công-chúa không hiểu ý ra làm sao, toan muốn hỏi lại, thời tiên-nữ cầm đuôi chủ phất lên một cái, Công-chúa chợt tỉnh dậy mở mắt trông thấy Dương Phiên-Phiên đeo gươm đứng hầu ở bên. Công-chúa hỏi:

— Ngươi còn chưa ngủ à?

Phiên-Phiên nói:

— Công-chúa còn chưa ngủ, tôi đâu dám ngủ.

Công-chúa ngồi nghĩ điềm mộng bụng bảo dạ rằng: Người