Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/983

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
33 : 12
33 : 31
Ê-XÊ-CHI-ÊN

12 Hỡi con người, khá nói cùng con-cái của dân ngươi rằng: Sự công-bình của người công-bình sẽ không cứu được nó trong ngày nó phạm tội, và sự dữ của kẻ dữ sẽ không làm cho nó sa-ngã nơi ngày nó đã xây-bỏ sự dữ ấy, cũng như người công-bình sẽ không nhờ sự công-bình đã qua rồi mà sống được nơi ngày mình phạm tội. 13 Dầu mà ta có nói với người công-bình rằng nó chắc sẽ sống, nếu nó cậy sự công-bình mình mà phạm tội, thì sẽ không nhớ đến một việc công-bình nào của nó nữa; nhưng nó sẽ chết trong sự gian-ác mình đã phạm.

14 Khi ta nói cùng kẻ dữ rằng: Mày chắc chết! nếu kẻ dữ ấy xây-bỏ tội-lỗi mình, theo luật-pháp và hiệp với lẽ thật; 15 nếu nó trả lại của-cầm, đền-bồi vật nó đã cướp lấy, bước theo lệ-luật của sự sống, và không phạm sự gian-ác nữa, thì chắc nó sẽ sống và không chết đâu. 16 Chẳng có một tội nào nó đã phạm sẽ được nhớ lại nghịch cùng nó; nó đã làm theo luật-pháp và hiệp với lẽ thật, chắc nó sẽ sống.

17 Nhưng con-cái của dân ngươi nói rằng: Đường của Chúa không bằng-phẳng. Ấy là đường của chúng nó không bằng-phẳng cho chúng nó! 18 Nếu người công-bình xây-bỏ sự công-bình của mình mà phạm sự gian-ác, thì nó sẽ chết trong đó. 19 Nếu kẻ dữ xây-bỏ sự dữ của mình mà làm theo luật-pháp và hiệp với lẽ thật, ấy là bởi cớ đó mà nó sẽ sống. 20 Nhưng các ngươi nói rằng: Đường của Chúa không bằng-phẳng! Hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, ta sẽ xét-đoán các ngươi, mỗi người theo việc làm của nó.

Tin Giê-ru-sa-lem bị bắt

21 Năm thứ mười hai sau khi chúng ta bị bắt làm phu-tù, ngày mồng năm tháng mười, một người đã trốn khỏi Giê-ru-sa-lem đến nói cùng ta rằng: Thành hãm rồi! 22 Vả, buổi chiều trước khi người đi trốn ấy chưa đến, thì tay Đức Giê-hô-va ở trên ta; và Ngài đã mở miệng ta cho đến khi sớm mai người ấy đến cùng ta; thì miệng ta đã được mở, ta không câm nữa.

23 Có lời Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: 24 Hỡi con người, những kẻ ở trong nơi đổ-nát chất-đống trên đất Y-sơ-ra-ên nói rằng: Áp-ra-ham chỉ có một mình mà đã hưởng được đất này; chúng ta đông người, thì đất nầy sẽ được ban cho chúng ta làm cơ-nghiệp. 25 Vậy nên, khá bảo chúng nó rằng: Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Các ngươi ăn huyết của thú-vật, nhướng mắt hướng về thần-tượng mình, và làm cho đổ máu; các ngươi há sẽ được đất này sao? 26 Các ngươi cậy gươm mình, phạm những đều gớm-ghiếc, mỗi người trong các ngươi làm nhục của kẻ lân-cận mình; các ngươi há sẽ được đất này sao?

27 Vậy ngươi khá nói cùng chúng nó rằng: Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Thật như ta hằng sống, những người ở nơi đổ-nát chắc sẽ ngã bởi gươm, và ta sẽ phó những kẻ ở ngoài đồng cho thú-vật cắn-nuốt; còn những kẻ ở trong các đồn-lũy hang-hố thì sẽ chết dịch. 28 Ta sẽ làm đất này ra hoang-vu và gở-lạ; quyền-thế nó cậy mà kiêu-ngạo sẽ dứt đi; các núi của Y-sơ-ra-ên sẽ hoang-vu đến nỗi chẳng có ai qua lại nữa. 29 Bấy giờ chúng nó sẽ biết ta là Đức Giê-hô-va, khi ta đã làm cho đất này ra hoang-vu và gở-lạ, vì cớ mọi sự gớm-ghiếc mà chúng nó đã phạm.

30 Hỡi con người, những con-cái của dân ngươi ở dọc tường-thành và của các nhà mà nói chuyện về ngươi; chúng nó nói với nhau, mỗi người cùng anh em mình rằng: Xin hãy đến nghe lời ra từ Đức Giê-hô-va là thể nào! 31 Đoạn chúng nó kéo cả

— 971 —