33 Sự vui-mừng hớn-hở đã mất đi trong ruộng màu-mỡ và đất Mô-áp; ta đã làm cho rượu cạn-khô trong các bàn ép. Người ta chẳng reo-vui mà đạp trái nho nữa: sự reo-vui của nó chẳng phải là reo-vui. 34 Tiếng than-khóc từ Hết-bôn nghe thấu Ê-lê-a-lê cho đến Gia-hát, từ Xoa cho đến Hô-rô-na-im và đến Ê-lát-Sê-li-sia. Vì các dòng nước ở Nim-rim cũng đều nên hoang-vu. 35 Đức Giê-hô-va phán: Ta sẽ cất khỏi Mô-áp kẻ dâng tế-lễ trên nơi cao, và kẻ đốt hương cho các thần mình.
36 Bởi vậy, lòng ta vì Mô-áp trổi tiếng như ống sáo; lòng ta trổi tiếng vì dân Kiệt-Hê-re như ống sáo; cho nên sự dư-dật nó đã thâu-góp thì mất hết rồi. 37 Đầu đều trọc hết, râu đều cắt hết; mọi tay đều bị dấu cắt, mọi lưng đều mang bao-gai. 38 Trên các nóc nhà Mô-áp và trong các đường-phố nó, rặt là những sự than-khóc, vì ta đã đập bể Mô-áp như bình chẳng ai ưa-thích, Đức Giê-hô-va phán vậy.
39 Kìa, nó đã đổ-nát dường nào! Chúng nó than-thở dường nào! Mô-áp xây lưng lại cách hổ-thẹn dường nào! Mô-áp sẽ trở nên cớ nhạo-cười và sợ-hãi cho hết thảy người chung-quanh. 40 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, quân nghịch liệng như chim ưng, sè cánh nghịch cùng Mô-áp. 41 Kê-ri-giốt bị lấy, các đồn-lũy bị choán rồi; ngày đó, lòng những người mạnh-mẽ của Mô-áp trở nên như lòng đờn-bà đau đẻ. 42 Mô-áp sẽ bị diệt, không thành một dân nữa, vì nó đã lên mình nghịch cùng Đức Giê-hô-va. 43 Đức Giê-hô-va phán: Hỡi dân Mô-áp! sự kinh-hãi, hầm-hố, bẫy-dò đương lâm trên ngươi. 44 Kẻ nào trốn khỏi sự kinh-hãi sẽ sa trong hầm-hố, kẻ nào lên khỏi hầm-hố sẽ mắc phải bẫy-dò. Vì ta sẽ khiến năm thăm-phạt đến trên Mô-áp, Đức Giê-hô-va phán vậy.
45 Kẻ trốn-tránh kiệt sức rồi thì núp dưới bóng Hết-bôn; vì có lửa phát ra từ Hết-bôn, ngọn lửa từ giữa Si-hôn, thiêu-nuốt góc Mô-áp, và sọ của con kẻ hỗn-hào. 46 Hỡi Mô-áp, khốn-nạn cho ngươi! dân Kê-mốt mất rồi! Các con trai và con gái ngươi đã bị bắt đi làm phu-tù. 47 Nhưng, đến những ngày sau-rốt, ta sẽ đem các phu-tù Mô-áp trở về, Đức Giê-hô-va phán vậy. Lời xét-đoán về Mô-áp đến đó mà thôi.
Lời tiên tri về người Am-môn, Ê-đôm, Đa-mách, A-ra-bi, Phe-rơ-sơ
491 Về con-cái Am-môn. Đức Giê-hô-va phán như vầy: Y-sơ-ra-ên há chẳng có con trai sao? há chẳng có con kế-tự sao? Vì sao Minh-côm được lấy đất Gát làm cơ-nghiệp, dân nó ở trong các thành của Gát? 2 Đức Giê-hô-va phán: Nầy, những ngày đến, bấy giờ ta sẽ làm cho tiếng kêu về giặc-giã vang ra nghịch cùng Ráp-bát, tức thành của con-cái Am-môn, nó sẽ trở nên một đống đổ-nát; các con gái nó sẽ bị lửa đốt-cháy, bấy giờ Y-sơ-ra-ên sẽ chiếm lấy những kẻ đã chiếm lấy mình, Đức Giê-hô-va phán vậy.
3 Hỡi Hết-bôn, hãy than-khóc, vì A-hi đã bị cướp-phá! Hỡi con gái Ráp-bát, hãy kêu-la; hãy mang bao-gai, chạy đi chạy lại giữa các hàng rào mà than-khóc! Vì Minh-côm sẽ đi làm phu-tù cùng các thầy tế-lễ và các quan-trưởng mình.
4 Hỡi con gái bội-nghịch kia, sao khoe mình về các nơi trũng ngươi, về nơi trũng màu-mỡ ngươi? Ngươi tin-cậy ở của-báu mình, và nói rằng: Ai đến được cùng ta? 5 Chúa, là Đức Giê-hô-va vạn-quân, phán: Nầy, ta sẽ khiến sự kinh-hãi từ mọi nơi chung-quanh ngươi đến cùng ngươi; mỗi người trong các ngươi sẽ bị đuổi và chạy thẳng, chẳng ai sẽ thâu-nhóm những người đi trốn.