Lu-hít, khóc-lóc chẳng thôi; xuống giốc Hô-rô-na-im, nghe tiếng hủy-hoại thảm-sầu. 6 Hãy trốn đi, cứu lấy sự sống mình, như cây thạch-thảo nơi đồng vắng!
7 Vì ngươi đã trông cậy sự mình làm ra và của báu mình, ngươi cũng sẽ bị bắt lấy. Kê-mốt cùng các thầy tế-lễ và các quan-trưởng mình sẽ đi làm phu-tù. 8 Kẻ hủy-diệt sẽ vào trong mọi thành, chẳng có thành nào thoát khỏi; nơi trũng sẽ bị hủy-hoại, đồng-bằng bị phá tan, như Đức Giê-hô-va đã phán. 9 Hãy cho Mô-áp những cánh, đặng nó bay đi trốn; các thành nó sẽ nên hoang-vu, chẳng còn ai ở. 10 Đáng rủa thay là kẻ làm việc Đức Giê-hô-va cách dối-dá! Đáng rủa thay là kẻ từ-chối máu nơi gươm mình!
11 Mô-áp từ lúc còn trẻ vốn yên-lặng, như rượu đứng cặn, chưa từ bình nầy rót qua bình khác: nó cũng chẳng đi làm phu-tù; nên giữ được vị nguyên của mình, mùi thơm còn chưa đổi. 12 Vậy nên, Đức Giê-hô-va phán: Nầy, ngày đến, bấy giờ ta sẽ sai đến cùng nó những kẻ đổ ra, chúng nó sẽ đổ nó ra, làm trống bình nó đi, và đập các bình ra từng mảnh. 13 Mô-áp sẽ bị xấu-hổ bởi Kê-mốt, cũng như nhà Y-sơ-ra-ên đã bị xấu-hổ bởi Bê-tên mình trông-cậy.
14 Làm sao các ngươi nói được rằng: Chúng ta là anh-hùng, là người mạnh-mẽ nơi chiến-trận? 15 Mô-áp bị phá-hoại, kẻ thù-nghịch đi lên tiến vào các thành nó; kẻ giỏi nhứt trong bọn trai-trẻ nó bị giết, Đức Vua, danh Ngài là Đức Giê-hô-va vạn-quân, phán vậy. 16 Sự tai-hại của Mô-áp gần đến; họa nó tới rất mau. 17 Hỡi các ngươi là kẻ ở chung-quanh nó, hãy than-khóc nó! Hết thảy các ngươi là kẻ biết danh nó, khá nói rằng: Cái gậy cứng-mạnh, cái gậy đẹp-đẽ nầy đã gãy đi là dường nào!
18 Hỡi con gái ở trong Đi-bôn! hãy xuống khỏi ngôi vinh-hiển mình, ngồi cách khô-khát. Vì kẻ hủy-diệt Mô-áp lên nghịch cùng ngươi, phá đồn-lũy ngươi. 19 Hỡi dân-cư A-rô-e! Hãy đứng bên đường và ngó. Hãy hỏi đờn-ông đi trốn và đờn-bà thoát nạn, rằng: Việc đã xảy ra làm sao?
20 Mô-áp bị xấu hổ, sức-mạnh nó đã tan-nát. Hãy than-thở, cất tiếng kêu lên! Hãy rao trên bờ Ạt-nôn rằng Mô-áp bị phá-hại. 21 Sự đoán-phạt đã đổ xuống trên xứ đồng-bằng, trên Hô-lôn, Gia-sa, Mê-phát, 22 Đi-bôn, Nê-bô, Bết-Đíp-la-tha-im, 23 Ki-ri-a-ta-im, Bết-Ga-mun, Bết-Mê-ôn, 24 Kê-ri-giốt, Bốt-ra, và trên hết thảy các thành xứ Mô-áp, nơi gần và xa.
25 Đức Giê-hô-va phán: Sừng của Mô-áp đã chặt rồi, cánh tay nó đã gãy. 26 Hãy làm cho nó say-sưa, vì nó đã lên mình nghịch cùng Đức Giê-hô-va. Mô-áp sẽ đẵm mình trong sự mửa-thổ, cũng làm cớ cho người ta chê-cười.
27 Ngươi há chẳng từng chê-cười Y-sơ-ra-ên sao? Vậy thì nó có bị bắt được trong vòng kẻ trộm chăng, mà hễ khi ngươi nói đến nó thì lắc đầu? 28 Hỡi dân-cư Mô-áp, hãy lìa-bỏ các thành, đi ở trong vầng đá; khá như chim bò-câu làm ở trên miệng vực sâu.
29 Mô-áp kiêu-ngạo vô chừng, sự xấc-xược, sự cậy mình, sự khoe-khoang của lòng kiêu-căng nó, chúng ta đều nghe cả. 30 Đức Giê-hô-va phán: Ta biết sự giận của nó là hư-không, sự khoe-khoang của nó là vô-ích. 31 Vậy nên ta khóc-thương Mô-áp, vì cả dân-sự Mô-áp mà kêu-la. Người ta than-khóc cho dân Kiệt-Hê-re. 32 Hỡi cây nho Síp-ma, nhánh-nhóc ngươi vượt qua biển, kịp tới biển Gia-ê-xe; kẻ hủy-diệt đã đến cướp lấy trái mùa hạ và mùa nho ngươi, nên ta vì ngươi khóc-lóc hơn là vì Gia-ê-xe khóc-lóc.