4 Xin Chúa nhìn phía hữu tôi, coi;
Chẳng có ai nhận-biết tôi;
Tôi cũng không có nơi nào để nương-náu mình;
Chẳng người nào hỏi thăm linh-hồn tôi.
5 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi kêu-cầu cùng Ngài,
Mà rằng: Ngài là nơi nương-náu của tôi,
Phần tôi trong đất kẻ sống.
6 Xin Chúa lẳng nghe tiếng tôi,
Vì tôi bị khốn-khổ vô-cùng;
Xin hãy cứu tôi khỏi kẻ bắt-bớ tôi,
Vì chúng nó mạnh hơn tôi.
7 Xin hãy rút linh-hồn tôi khỏi ngục-khám,
Để tôi cảm-tạ danh Chúa.
Những người công-bình sẽ vây quanh tôi,
Bởi vì Chúa làm ơn cho tôi.
Tác-giả cầu Chúa cứu mình khỏi kẻ thù-nghịch
Thơ Đa-vít làm
1431 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy nghe lời cầu-nguyện tôi, lắng tai nghe sự nài-xin của tôi;
Nhơn sự thành-tín và sự công-bình Chúa, xin hãy đáp lại tôi.
2 Xin chớ đoán-xét kẻ tôi-tớ Chúa;
Vì trước mặt Chúa chẳng người sống nào được xưng là công-bình.
3 Kẻ thù-nghịch đã đuổi theo linh-hồn tôi,
Giày-đạp mạng-sống tôi dưới đất;
Nó làm cho tôi phải ở nơi tối-tăm,
Khác nào kẻ đã chết từ lâu rồi.
4 Vì vậy, thần-linh tôi nao-sờn,
Tấm lòng sầu-não trong mình tôi.
5 Tôi nhớ lại các ngày xưa,
Tưởng đến mọi việc Chúa đã làm,
Và suy-gẫm công-việc của tay Chúa.
6 Tôi giơ tay lên hướng về Chúa;
Lòng tôi khát-khao Chúa như đất khô-khan vậy.(Sê-la)
7 Đức Giê-hô-va ôi! xin mau mau đáp lời tôi!
Thần-linh tôi nao-sờn.
Xin chớ giấu mặt Chúa cùng tôi,
E tôi giống như kẻ xuống huyệt chăng.
8 Vừa buổi sáng, xin cho tôi nghe sự nhơn-từ Chúa,
Vì tôi để lòng trông-cậy nơi Chúa;
Xin chỉ cho tôi biết con đường phải đi,
Vì linh-hồn tôi ngưỡng-vọng Chúa.
9 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin giải-cứu tôi khỏi kẻ thù-nghịch;
Tôi chạy nương-náu mình nơi Ngài.
10 Xin dạy tôi làm theo ý-muốn Chúa,
Vì Chúa là Đức Chúa Trời tôi;
Nguyện Thần tốt-lành của Chúa dẫn tôi vào đất bằng-thẳng.
11 Hỡi Đức Giê-hô-va, vì cớ danh Ngài, xin hãy làm cho tôi được sống;
Nhờ sự công-bình Ngài, xin hãy rút linh-hồn tôi khỏi gian-truân.
12 Nhờ sự nhơn-từ Chúa, xin hãy diệt hết kẻ thù-nghịch tôi,
Và hủy-hoại những kẻ hà-hiếp tôi;
Vì tôi là kẻ tôi-tớ Chúa.
Cầu Chúa giải-cứu cho. — Vẻ phước của dân Chúa
Thơ Đa-vít làm
1441 Đáng ngợi-khen Đức
Giê-hô-va thay, là hòn đá tôi!
Ngài dạy tay tôi đánh giặc,
Tập ngón tay tôi tranh-đấu.
2 Ngài là sự nhơn-từ tôi, đồn-lũy tôi,
Nơi ẩn-náu cao của tôi, và là Đấng giải-cứu tôi,
Cũng là cái khiên tôi, và nơi tôi nương-náu mình;
Ngài bắt dân tôi phục dưới tôi.
3 Hỡi Đức Giê-hô-va, loài người là chi, mà Ngài nhận-biết nó?
Con người là gì, mà Ngài đoái đến?
4 Loài người giống như hơi-thở,
Đời người như bóng bay qua.