Ta sẽ chia Si-chem và đo trũng Su-cốt.
8 Ga-la-át thuộc về ta, Ma-na-se cũng vậy;
Ép-ra-im là đồn-lũy của đầu ta;
Giu-đa là cây phủ-việt ta;
9 Mô-áp là cái chậu nơi ta tắm-rửa;
Ta sáng dép ta trên Ê-đôm;
Ta cất tiếng reo-mừng về đất Phi-li-tin.
10 Ai sẽ đưa tôi vào thành vững-bền?
Ai sẽ dẫn tôi đến Ê-đôm?
11 Hỡi Đức Chúa Trời, há chẳng phải Chúa, là Đấng đã bỏ chúng tôi sao?
Hỡi Đức Chúa Trời, Chúa không còn ra trận với đạo binh chúng tôi nữa.
12 Xin Chúa giúp-đỡ chúng tôi khỏi sự gian-truân;
Vì sự giúp-đỡ của loài người là hư-không.
13 Nhờ Đức Chúa Trời chúng tôi sẽ làm những việc cả-thể;
Vì chính Ngài sẽ giày-đạp các cừu-địch chúng tôi.
Cầu Chúa báo-thù kẻ cừu-địch
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh
1091 Hỡi Đức Chúa Trời mà tôi ngợi-khen, xin chớ nín-lặng.
2 Vì miệng kẻ ác và miệng kẻ gian-lận
Hả ra nghịch tôi:
Chúng nó nói nghịch tôi bằng lưỡi láo-xược,
3 Vây-phủ tôi bằng lời ghen-ghét,
Và tranh-đấu với tôi vô-cớ.
4 Vì tình thương của tôi, chúng nó lại trở cừu-địch tôi;
Nhưng tôi chỉ chuyên lòng cầu-nguyện.
5 Chúng nó lấy dữ trả lành,
Lấy ghét báo thương.
6 Hãy đặt một kẻ ác cai-trị nó,
Cho kẻ cừu-địch[1] đứng bên hữu nó.
7 Khi nó bị đoán-xét, nguyện nó ra kẻ có tội,
Và lời cầu-nguyện nó bị kể như tội-lỗi.
8 Nguyện số các ngày nó ra ít,
Nguyện kẻ khác chiếm lấy chức-phận nó đi.
9 Nguyện con-cái nó phải mồ-côi,
Và vợ nó bị góa-bụa.
10 Nguyện con-cái nó hoang-đàng và ăn mày,
Phải đi xin ăn xa khỏi nhà hoang của chúng nó.
11 Nguyện chủ nợ tận-thủ mọi vật nó có.
Kẻ ngoại cướp lấy huê-lợi về công-lao nó.
12 Nguyện chẳng ai làm ơn cho nó,
Không ai có lòng thương-xót con mồ-côi nó.
13 Nguyện dòng-dõi nó bị diệt đi,
Tên chúng nó bị xóa mất trong đời kế sau.
14 Nguyện sự gian-ác tổ-phụ nó bị nhắc lại trước mặt Đức Giê-hô-va;
Nguyện tội-lỗi mẹ nó không hề bôi bỏ được.
15 Nguyện các tội-ác ấy hằng ở trước mặt Đức Giê-hô-va,
Để Ngài cất kỷ-niệm chúng nó khỏi đất;
16 Bởi vì người không nhớ làm ơn,
Song bắt-bớ người khốn-cùng thiếu-thốn,
Và kẻ có lòng đau-thương, đặng giết đi.
17 Nó ưa sự rủa-sả, sự rủa-sả bèn lâm vào nó;
Cũng không thích chúc phước; phước bèn cách xa nó.
18 Nó cũng mặc mình bằng sự rủa-sả khác nào bằng cái áo;
Sự rủa-sả chun thấm vào thân nó như nước,
Vô xương-cốt như dầu.
19 Nguyện sự rủa-sả vì nó làm như cái áo để đắp mình,
- ▲ Theo nguyên-bổn ấy là Sa-tan.