Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/721

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
100 : 4
102 : 14
THI-THIÊN

Chúng tôi là dân-sự Ngài, là bầy chiên của đồng cỏ Ngài.
4 Hãy cảm-tạ mà vào các cửa Ngài,
Hãy ngợi-khen mà vào hành-lang Ngài.
Khá cảm-tạ Ngài, chúc-tụng danh của Ngài.
5 Vì Đức Giê-hô-va là thiện; sự nhơn-từ Ngài hằng có mãi mãi,
Và sự thành-tín Ngài còn đến đời đời.

Tác giả quyết đi theo đường trọn-vẹn
Thơ Đa-vít làm

1011 Tôi sẽ hát-xướng về sự nhơn-từ và sự công-bình;
Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi sẽ hát ngợi-khen Ngài.
2 Tôi sẽ ăn-ở cách khôn-ngoan trong đường trọn-vẹn;
Ồ! Chúa chừng nào sẽ đến cùng tôi? —
Tôi sẽ lấy lòng trọn-vẹn mà ăn-ở trong nhà tôi.
3 Tôi sẽ chẳng để đều gì đê-mạt trước mặt tôi;
Tôi ghét công-việc kẻ bất-trung:
Việc ấy sẽ không dính vào tôi.
4 Lòng gian-tà sẽ lìa khỏi tôi;
Tôi sẽ chẳng biết sự ác.
5 Tôi sẽ diệt kẻ lén nói hành người lân-cận mình;
Còn kẻ nào có mắt tự cao và lòng kiêu-ngạo, tôi chẳng chịu cho nổi.
6 Mắt tôi sẽ chăm xem người trung-tín trong xứ,
Hầu cho họ ở chung với tôi;
Ai đi theo đường trọn-vẹn, nấy sẽ hầu-việc tôi.
7 Kẻ nào phỉnh-gạt sẽ chẳng được ở trong nhà tôi;
Người nói dối sẽ không đứng nổi trước mặt tôi.
8 Mỗi buổi mai tôi sẽ diệt hết thảy kẻ dữ trong xứ,
Đặng truất mọi kẻ làm ác
Khỏi thành Đức Giê-hô-va.

Trong cơn hoạn-nạn tác-giả cầu-xin Chúa đoái đến mình
Bài cầu-nguyện của kẻ nan-khổ, khi bị cực lòng, bèn bày nỗi buồn-thảm mình ra trước mặt Đức Giê-hô-va

1021 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin nghe lời cầu-nguyện tôi,
Nguyện tiếng tôi thấu đến Ngài.
2 Trong ngày gian-truân, xin chớ giấu mặt Ngài cùng tôi;
Xin hãy nghiêng tai qua nghe tôi;
Trong ngày tôi kêu-cầu, xin mau mau đáp lại tôi.
3 Vì các ngày tôi tan như khói,
Xương-cốt tôi cháy đốt như than lửa.
4 Lòng tôi bị đánh-đập, khô héo như cỏ,
Vì tôi quên ăn.
5 Vì cớ tiếng than-siết của tôi,
Xương-cốt tôi sát vào thịt tôi.
6 Tôi trở giống như con chàng-bè nơi rừng vắng,
Khác nào chim-mèo ở chốn bỏ hoang.
7 Tôi thao-thức, tôi giống như
Chim sẻ hiu-quạnh trên mái nhà.
8 Hằng ngày kẻ thù-nghịch sỉ-nhục tôi;
Kẻ nổi giận-hoảng tôi rủa-sả tôi.
9 Nhơn vì sự nóng-nả và cơn thạnh-nộ của Chúa,
Tôi đã ăn bụi-tro khác nào ăn bánh,
10 Và lấy giọt lệ pha-lộn đồ-uống tôi;
Vì Chúa có nâng tôi lên cao, rồi quăng tôi xuống thấp.
11 Các ngày tôi như bóng ngã dài ra,
Tôi khô-héo khác nào cỏ.

12 Nhưng, Đức Giê-hô-va ơi, Ngài hằng có mãi mãi,
Kỷ-niệm Ngài lưu từ đời nầy sang đời kia.
13 Chúa sẽ chổi-dậy lấy lòng thương-xót Si-ôn;
Nầy là kỳ làm ơn cho Si-ôn,
Vì thì-giờ định đã đến rồi.
14 Các tôi-tớ Chúa yêu-chuộng đá Si-ôn,

— 709 —