2 Tôi lún trong bùn sâu, nơi không đụng cẳng;
Tôi bị chìm trong nước sâu, dòng nước ngập tôi.
3 Tôi la mệt, cuống họng tôi khô;
Mắt tôi hao-mòn đương khi trông-đợi Đức Chúa Trời tôi.
4 Những kẻ ghen-ghét tôi vô-cớ
Nhiều hơn số tóc đầu tôi;
Những kẻ làm thù-nghịch tôi vô-cớ và muốn hại tôi thật mạnh;
Tôi phải bồi-thường đều tôi không cướp giựt.
5 Đức Chúa Trời ôi! Chúa biết sự ngu-dại tôi,
Các tội-lỗi tôi không giấu Chúa được.
6 Hỡi Chúa Giê-hô-va vạn-quân,
Nguyện những kẻ trông-đợi Chúa chớ bị hổ-thẹn vì cớ tôi;
Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên ôi!
Nguyện kẻ nào tìm-cầu Chúa chớ bị sỉ-nhục tại vì việc tôi.
7 Ấy vì Chúa mà tôi đã mang sự nhuốc-nhơ,
Và bị sự hổ-thẹn bao-phủ mặt tôi.
8 Tôi đã trở nên một kẻ lạ cho anh em tôi,
Một người ngoại-bang cho các con trai mẹ tôi.
9 Vì sự sốt-sắng về đền Chúa tiêu-nuốt tôi,
Sự sỉ-nhục của kẻ sỉ-nhục Chúa đã đổ trên tôi.
10 Tôi khóc và nhịn ăn để ép linh-hồn tôi,
Thì đều đó cũng trở làm sỉ-nhục tôi.
11 Tôi lấy bao gai mặc làm áo-xống,
Bèn trở nên câu tục-ngữ cho chúng nó.
12 Những kẻ ngồi nơi cửa thành trò-chuyện về tôi;
Tôi là đề câu hát của những người uống rượu.
13 Nhưng Đức Giê-hô-va ơi, tôi nhờ dịp-tiện
Mà cầu-nguyện cùng Ngài. —
Đức Chúa Trời ơi, theo sự thương-xót lớn của Chúa,
Và theo lẽ thật về sự cứu-rỗi của Chúa, xin hãy đáp lại tôi.
14 Xin hãy cứu tôi khỏi vũng-bùn, kẻo tôi lún chăng;
Nguyện tôi được giải-thoát khỏi những kẻ ghét tôi, và khỏi nước sâu.
15 Nguyện dòng nước không ngập tôi,
Vực sâu chớ nhận tôi,
Hầm không lấp miệng nó lại trên tôi.
16 Đức Giê-hô-va ơi, xin hãy đáp lại tôi; vì sự nhơn-từ Ngài là tốt;
Tùy sự thương-xót lớn của Ngài, xin hãy xây lại cùng tôi.
17 Xin Chúa chớ giấu mặt cùng tôi-tớ Chúa, vì tôi đương bị gian-truân;
Hãy mau mau đáp lại tôi.
18 Cầu-xin Chúa đến gần linh-hồn tôi và chuộc nó;
Vì cớ kẻ thù-nghịch tôi, xin hãy cứu-chuộc tôi.
19 Chúa biết sự sỉ-nhục, sự hổ-thẹn, và sự nhuốc-nhơ của tôi:
Các cừu-địch tôi đều ở trước mặt Chúa.
20 Sự sỉ-nhục làm đau-thương lòng tôi, tôi đầy sự khổ-nhọc;
Tôi trông-đợi có người thương-xót tôi, nhưng chẳng có ai;
Tôi mong-nhờ người an-ủi, song nào có gặp.
21 Chúng nó ban mật đắng làm vật-thực tôi,
Và cho tôi uống giấm trong khi khát.
22 Nguyện bàn tiệc trước mặt chúng nó trở nên cái bẫy;
Khi chúng nó được bình-an, nguyện nó lại trở nên cái lưới.
23 Nguyện mắt chúng nó bị tối, không còn thấy,
Và hãy làm cho lưng chúng nó hằng run.
Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/696
69 : 2
69 : 23
THI-THIÊN
— 684 —