Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/655

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
12 : 1
14 : 5
THI-THIÊN

Những người ngay-thẳng sẽ nhìn-xem mặt Ngài.

Đức Chúa Trời cứu khỏi kẻ gian-tà
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh, dùng về giọng trầm

121 Đức Giê-hô-va ôi! xin cứu chúng tôi, vì người nhơn-đức không còn nữa,
Và kẻ thành-tín đã mất khỏi giữa con loài người.
2 Chúng đều dùng lời dối-trá mà nói lẫn-nhau,
Lấy môi dua-nịnh và hai lòng,
Mà trò chuyện nhau.
3 Đức Giê-hô-va sẽ diệt hết thảy các môi dua-nịnh,
Và lưỡi hay nói cách kiêu-ngạo;
4 Tức là kẻ nói rằng: Nhờ lưỡi mình chúng ta sẽ được thắng;
Môi chúng ta thuộc về chúng ta:
Ai là Chúa của chúng ta?
5 Nhơn vì người khốn-cùng bị hà-hiếp, và kẻ thiếu-thốn rên-siết,
Đức Giê-hô-va phán: Bây giờ ta sẽ chổi-dậy,
Đặt người tại nơi yên-ổn, là nơi người mong-muốn.
6 Các lời Đức Giê-hô-va là lời trong-sạch,
Dường như bạc đã thét trong nồi dót bằng gốm,
Luyện đến bảy lần.
7 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ gìn-giữ các người khốn-cùng,
Hằng bảo-tồn họ cho khỏi dòng-dõi nầy.
8 Khi sự hèn-mạt được đem cao lên giữa loài người,
Thì kẻ ác đi dạo quanh tứ phía.

Cầu-nguyện Chúa giúp-đỡ trong cơn hoạn-nạn
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh

131 Đức Giê-hô-va ôi! Ngài sẽ hằng quên tôi cho đến chừng nào?
Ngài ẩn mặt cùng tôi cho đến bao giờ?
2 Tôi phải lo-lắng nơi linh-hồn tôi,
Hằng ngày buồn-thảm nơi lòng tôi cho đến bao giờ?
Kẻ thù-nghịch tôi sẽ trổi hơn tôi cho đến chừng nào?
3 Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời tôi, xin hãy xem-xét, nhậm lời tôi,
Và làm cho mắt tôi được sáng,
Kẻo tôi phải ngủ chết chăng;
4 Kẻo kẻ thù-nghịch nói rằng: Ta đã thắng hơn nó,
Và kẻ cừu-địch mừng-rỡ khi tôi xiêu-tó.
5 Nhưng tôi đã tin-cậy nơi sự nhơn-từ Chúa;
Lòng tôi khoái-lạc về sự cứu-rỗi của Chúa.
6 Tôi sẽ hát ngợi-khen Đức Giê-hô-va, vì Ngài đã làm ơn cho tôi.

Sự ngu-dại và sự gian-ác của loài người
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh

141 Kẻ ngu-dại nói trong lòng rằng: chẳng có Đức Chúa Trời.
Chúng nó đều bại-hoại, đã làm những việc gớm-ghiếc;
Chẳng có ai làm đều lành.
2 Đức Giê-hô-va từ trên trời ngó xuống các con loài người,
Đặng xem thử có ai khôn-ngoan,
Tìm-kiếm Đức Chúa Trời chăng.
3 Chúng nó thay-thảy đều bội-nghịch, cùng nhau trở nên ô-uế;
Chẳng có ai làm đều lành,
Dầu một người cũng không.
4 Các kẻ làm ác há chẳng hiểu-biết sao?
Chúng nó ăn nuốt dân ta khác nào ăn bánh,
Và cũng chẳng hề cầu-khẩn Đức Giê-hô-va.
5 Chúng nó bị cơn kinh-khiếp áp bắt,
Vì Đức Chúa Trời ở giữa dòng-dõi kẻ công-bình.

— 643 —