Khá chà-nát kẻ hung-bạo tại chỗ nó.
8 Hãy giấu chúng nó chung nhau trong bụi-đất,
Và lấp mặt họ trong chốn kín-đáo.
9 Bấy giờ, ta cũng sẽ khen-ngợi ngươi,
Vì tay hữu ngươi chửng-cứu ngươi được!
10 Nầy, con trâu nước[1] mà ta đã dựng-nên luôn với ngươi;
Nó ăn cỏ như con bò.
11 Hãy xem: sức nó ở nơi lưng,
Mãnh-lực nó ở trong gân hông nó.
12 Nó cong đuôi nó như cây bá-hương;
Gân đùi nó tréo xỏ-rế.
13 Các xương nó như ống đồng,
Tứ-chi nó như cây sắt.
14 Nó là công-việc khéo nhứt của Đức Chúa Trời;
Đấng dựng-nên nó giao cho nó cây gươm của nó.
15 Các núi-non sanh đồng cỏ cho nó ăn,
Là nơi các thú đồng chơi-giỡn.
16 Nó nằm ngủ dưới bông sen,
Trong bụi sậy và nơi bưng.
17 Bông sen che bóng cho nó,
Và cây liễu của rạch vây-quanh nó.
18 Kìa, sông tràn lên dữ-tợn, nhưng nó không sợ-hãi gì;
Dầu sông Giô-đanh bủa lên miệng nó, nó cũng ở vững-vàng.
19 Ai bắt được nó trước mặt?
Ai hãm nó trong lưới, rồi xoi mũi nó?
20 Ngươi có thể câu sấu[2] với lưỡi
câu,
Và dùng dây mà xỏ lưỡi nó chăng?
21 Có thể xỏ một sợi mây qua mũi nó,
Và xoi hàm nó bằng một cái móc ư?
22 Nó há sẽ cầu ơn nhiều cùng ngươi,
Và nói với ngươi những lời êm-ái sao?
23 Nó sẽ lập giao-ước với ngươi,
Để ngươi bắt nó làm tôi-mọi đời đời chớ?
24 Ngươi há sẽ chơi-giỡn với nó như với một con chim,
Cột nó cho các con gái nhỏ mình chơi hay sao?
25 Bọn thợ câu sẽ bán nó không?
Phân-phát nó cho các lái buôn chăng?
26 Ngươi có thể lấy cái đọc đâm đầy da nó,
Dùng lao phóng cá mà găm đầy đầu nó chăng?
27 Hãy thử tra tay ngươi trên mình nó:
Về sau khá nhớ việc tranh-đấu, — chớ hề làm lại nữa!
28 Kìa, sự trông bắt nó được bèn mất hết;
Chỉ thấy tướng-dạng nó, người ta liền rụng-rời đi.
411 Chẳng ai đủ gan dám trêu-chọc nó;
Vậy, ai sẽ đứng ở trước mặt ta cho nổi?
2 Ai ban cho ta trước đã, mà ta phải trả lại cho?
Phàm vật chi ở dưới trời đều thuộc về ta.
3 Ta hẳn sẽ nói về các chi-thể nó,
Về sức-lực nó, và sự tốt-đẹp của hình-trạng nó.
4 Có ai lột được áo choàng của nó không?
Có ai vào trong hàm đôi của nó được chăng?
5 Ai sẽ mở cửa họng nó ra?
Sự kinh-khủng vây chung-quanh răng nó.
6 Nó có oai-hùng vì cớ các hàng khiên của nó,
Bằng-thẳng dính khắn nhau như được niêm-phong;
7 Cái nầy đụng với cái khác,
Đến đỗi gió chẳng lọt qua được.