Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/644

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
38 : 32
39 : 19
GIÓP

Và tách các xiềng Sao-cầy ra chăng?
32 Ngươi có thế làm cho các cung Huỳnh-đạo ra theo thì,
Và dẫn đường cho Bắc-đẩu với các sao theo nó chăng?
33 Ngươi có biết luật của các từng trời sao?
Có thể lập chủ-quyền nó dưới đất chăng?
34 Ngươi có thế cất tiếng mình la lên cùng mây,
Khiến cho mưa tuôn xuống thân ngươi chăng?
35 Ngươi có thế thả chớp-nhoáng ra,
Để nó đi, và đáp với ngươi rằng: Thưa, chúng tôi đây?
36 Ai có đặt khôn-ngoan trong lòng,
Và ban sự thông-sáng cho trí-não?
37 Ai nhờ sự khôn-ngoan mà đếm được các mây?
Khi bụi-đất chảy như loài kim tan ra,
38 Và các cục đất dính lại nhau,
Ai nghiêng đổ những bình nước của các từng trời?

Quyền-năng và khôn-ngoan của Đức Chúa Trời hiện ra nhiều cách

391 Khi mẹ con sư-tử nằm phục nơi hang,
Khi rình trong bụi-rậm nó,
2 Há có phải ngươi săn mồi cho sư-tử cái,
Và làm cho sư-tử con đói được no sao?
3 Ai sắm đồ ăn cho quạ,
Khi con nhỏ nó kêu-la cùng Đức Chúa Trời,
Và bay đi đây đó không đồ ăn?

4 Ngươi có biết thì nào dê rừng đẻ chăng?
Có xem-xét mùa nào nai cái đẻ chăng?
5 Ngươi có tính số tháng nó có thai,
Và biết kỳ nó đẻ chăng?
6 Nó ngồi chồm-hỗm, đẻ con nhỏ ra,
Và được giải khỏi sự đau-đớn của nó.
7 Các con nhỏ nó trở nên mạnh-mẽ, lớn lên trong đồng-nội;
Đoạn lìa mẹ mình, chẳng còn trở lại nữa.

8 Ai để cho con lừa rừng chạy thong-dong?
Ai có mở trói cho con lừa lẹ-làng kia?
9 Ta đã ban cho nó đồng-vắng làm nhà,
Và ruộng mặn làm nơi-ở.
10 Nó khinh-chê tiếng ồn-ào của thị-thành,
Không nghe tiếng của kẻ coi dắt.
11 Khắp các núi là đồng cỏ của nó,
Nó tìm-kiếm mọi vật gì xanh-tươi.

12 Chớ thì con bò tót muốn làm việc cho ngươi chăng?
Nó chịu ở gần bên máng cỏ ngươi chớ?
13 Ngươi há có thể lấy dây cột bò tót nơi giòng cày sao?
Nó sẽ chịu theo sau ngươi mà bừa trũng chăng?
14 Ngươi há sẽ nhờ-cậy nó, vì nó sức nhiều sao?
Ngươi sẽ giao công-lao mình cho nó chăng?
15 Chớ thì ngươi cậy nó đem ngũ-cốc ngươi về,
Và nhờ nó gom lúa mì lại trong sân ngươi ư?

16 Chim lạc-đà đập cánh vui-mừng;
Nhưng cánh và lông ấy, há có biết thương-yêu sao?
17 Vì nó để trứng mình dưới đất,
Vùi nóng trứng ấy nơi bụi-cát,
18 Quên rằng có lẽ chơn người bước nát nó,
Hoặc con thú đồng giày-đạp nó đi chăng.
19 Nó ở khắc-khổ với con nó, dường như không thuộc về nó,

— 632 —