4 Kế liền có tiếng ầm-ầm,
Ngài phát tiếng oai-nghi và sấm rền ra,
Và khi nổi tiếng Ngài lên, thì không cầm-giữ chớp-nhoáng lại.
5 Đức Chúa Trời phát tiếng và sấm rền ra lạ-kỳ;
Ngài làm những công-việc lớn-lao mà chúng ta hiểu không nổi?
6 Vì Ngài phán với tuyết rằng: Hãy sa xuống đất!
Và cũng phán vậy cho trận mưa mây và mưa lớn.
7 Ngài niêm-phong tay của mọi người,
Để mọi người Ngài đã dựng-nên biết được công-việc của Ngài.
8 Khi ấy các thú-vật rừng rút trong hang nó,
Và ở trong hầm của chúng nó.
9 Từ các lầu các phương nam bão tuôn tới,
Và gió bắc dẫn lạnh-lẽo đến.
10 Nước đá thành ra bởi hơi-thở của Đức Chúa Trời;
Bề rộng của nước đông-đặc lại.
11 Ngài chứa nước trong mây,
Và giăng ra các mây chớp-nhoáng của Ngài;
12 Nhờ Ngài dẫn-dắt, nó bay vận khắp tứ phương,
Đặng làm xong công-việc mà Ngài phán biểu nó làm trên khắp trái đất.
13 Ngài sai mây hoặc để giáng họa, hoặc để tưới đất,
Hoặc để làm ơn cho loài người.
14 Hỡi Gióp, hãy nghe lời nầy,
Khá đứng yên, suy-nghĩ về các việc diệu-kỳ của Đức Chúa Trời.
15 Ông có biết cách nào Đức Chúa Trời sắp-đặt các việc ấy chăng?
Cách nào Ngài chiếu-lòa chớp-nhoáng của mây Ngài chăng?
16 Ông có biết mây cân bình sao chăng?
Có hiểu công-việc diệu-kỳ của Đấng có trí-huệ trọn-vẹn sao chăng?
17 Có biết cớ sao quần-áo ông nóng,
Khi Ngài lấy gió nam mà làm cho trái đất được an-tịnh?
18 Ông có thế trải bầu trời ra với Đức Chúa Trời chăng?
Nó vốn vững-chắc như một tấm kính đúc.
19 Hãy dạy cho chúng tôi biết đều chúng tôi phải thưa cùng Ngài;
Vì tại sự dốt-nát, chúng tôi chẳng biết bày lời gì với Ngài.
20 Người ta há sẽ thuật với Đức Chúa Trời rằng tôi muốn thưa với Ngài sao?
Nếu ai nói với Ngài, quả-hẳn sẽ bị nuốt đi.
21 Bây giờ, người ta không thấy sự sáng chói-lòa, nó đã ẩn trong mây;
Nhưng gió thổi qua xô mây đi và trời trong-trẻo lại.
22 Ráng vàng từ phương bắc đến;
Nơi Đức Chúa Trời có oai-nghiêm đáng sợ thay!
23 Luận về Đấng Toàn-năng, ta không tìm thấy đến Ngài được:
Ngài vốn rất quyền-năng, rất chánh-trực và công-bình cực-điểm, không hề hà-hiếp ai.
24 Bởi cớ ấy nên loài người kính-sợ Ngài;
Ngài không đoái đến kẻ nào tưởng mình có lòng khôn-ngoan.
Đức Chúa Trời đáp lời cho Gióp
381 Bấy giờ, từ giữa cơn gió trốt, Đức Chúa Trời đáp cùng Gióp rằng:
2 Kẻ nầy là ai dám dùng các lời không tri-thức,
Mà làm cho mờ-ám các mưu-định ta?
3 Khá thắt lưng người như kẻ dõng-sĩ;