Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/634

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
30 : 11
31 : 3
GIÓP

Không kiêng nhổ khạc nơi mặt tôi.
11 Bởi vì Đức Chúa Trời đã làm dùn dây cung tôi, và sỉ-nhục tôi.
Chúng ném hàm-khớp khỏi trước mặt tôi.
12 Cái nố lu-la nầy dấy lên nơi tay hữu tôi;
Chúng xô đẩy chơn tôi,
Sửa-soạn cho tôi con đường hiểm-độc của chúng.
13 Chúng phá-hủy đường-lối tôi,
Giúp vào việc tàn-hại tôi;
Song chẳng có ai đến tiếp-cứu chúng.
14 Chúng do nơi hư-lũng lớn mà đến,
Xông vào tôi giữa sự đồi-tàn.
15 Các sự kinh-khủng hãm-áp tôi,
Đuổi theo sự sang-trọng tôi khác nào gió mạnh,
Và sự phước-hạnh tôi đã qua như đám mây.

16 Bây giờ, linh-hồn tôi tan ra trong mình tôi;
Các ngày gian-nan đã hãm bắt tôi,
17 Đêm soi xương-cốt tôi làm nó rời ra khỏi tôi,
Đau-đớn vẫn cắn-rỉa tôi, không ngưng-nghỉ chút nào.
18 Vì cớ năng-lực lớn của Đức Chúa Trời, áo ngoài tôi hư-nát;
Năng-lực ấy riết-khít tôi lại như cổ áo tôi.
19 Đức Chúa Trời có ném tôi xuống bùn,
Tôi trở nên giống như bụi và tro.

20 Tôi kêu-la cùng Chúa, song Chúa chẳng đáp lời;
Tôi đứng tại đó, và Chúa chỉ ngó xem tôi.
21 Chúa trở nên dữ-tợn đối với tôi,
Lấy năng-lực tay Chúa mà rượt-đuổi tôi.
22 Chúa cất tôi lên trên cánh gió,
Khiến nó đem tôi đi, và tiêu-diệt tôi giữa trận bão.
23 Vì tôi biết rằng Chúa sẽ dẫn tôi đến chốn sự chết,
Là nơi hò-hẹn của các người sống.

24 Song trong khi người nào bị tàn-hại, họ há chẳng giơ tay ra sao?
Hoặc đương cơn tai-nạn, họ há không cất tiếng kêu-la ư?
25 Chớ thì tôi không khóc kẻ bị thời-thế khó-khăn sao?
Lòng tôi há chẳng buồn-thảm vì kẻ nghèo-khổ sao?
26 Tôi đợi-chờ phước-hạnh, tai-họa bèn xảy đến;
Tôi trông-cậy ánh-sáng, tăm-tối lại tới cho.
27 Lòng tôi trằn-trọc không an-nghỉ;
Các ngày gian-nan xông áp vào tôi.
28 Tôi đi mình-mảy bằm đen[1], nhưng chẳng phải bị nắng ăn;
Tôi chổi-dậy giữa hội-chúng và kêu-cầu tiếp-cứu.
29 Tôi bèn trở thành anh em của chó rừng,
Và bầu-bạn của con đà-điểu.
30 Da tôi thành đen và rơi ra khỏi mình,
Xương-cốt tôi bị nóng cháy đi.
31 Vì cớ ấy, tiếng đờn-cầm tôi trở nên tiếng ai-bi,
Và đờn-sắt tôi chỉ ra tiếng thảm-sầu.

Gióp làm chứng về tánh-hạnh mình khi trước là trọn-vẹn

311 Tôi đã có lập ước với mắt tôi;
Vậy, làm sao tôi còn dám nhìn người nữ đồng-trinh?
2 Vì phần do Đức Chúa Trời ở trên trời,
Và cơ-nghiệp do Đấng Toàn-năng ở nơi cao, là đí gì?
3 Há chẳng phải sự tai-họa cho kẻ gian-ác,


  1. Bịnh của Gióp bị làm cho da người đều đen cả.
— 622 —