Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/633

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
29 : 8
30 : 10
GIÓP

Sửa-soạn chỗ ngồi mình tại phố chợ,
8 Các gã trai-trẻ thấy tôi bèn ẩn đi,
Và các người già-cả đều chổi-dậy và đứng;
9 Những quan-trưởng kiêng nói,
Và lấy tay bụm miệng;
10 Tiếng người tước-vị nín-thinh,
Và lưỡi họ dính nơi ổ-gà.
11 Khi tai ai nghe tôi, bèn xưng tôi có phước,
Mắt ai thấy tôi, bèn làm chứng cho tôi.

12 Ấy vì tôi giải-cứu kể khốn-cùng kêu-cầu,
Và kẻ mồ-côi không ai giúp-đỡ.
13 Kẻ gần chết chúc phước cho tôi,
Và tôi làm cho lòng người góa-bụa nức-nở vui-mừng.
14 Tôi mặc lấy sự công-bình, và nó che-phủ tôi,
Sự ngay-thẳng tôi khác nào áo ngoài và mão triều-thiên.
15 Tôi đã như con mắt cho kẻ mù,
Và như chơn cho kẻ què.
16 Tôi đã làm cha cho kẻ nghèo khó,
Còn duyên-cớ của kẻ lạ, tôi tra-xét cho rõ-ràng.
17 Tôi bẻ gẫy hàm kẻ bất-công,
Và rứt mồi nó ngậm nơi răng.
18 Tôi bèn nói rằng: Ta sẽ thác trong ổ của ta;
Ngày ta sẽ nhiều như hột cát;
19 Rễ ta bò ăn dài theo nước,
Và cả đêm sương đọng trên nhành ta.
20 Vinh-hiển ta mới-mẻ với ta luôn,
Cung ta được cứng-mạnh lại trong tay ta.
21 Người ta lắng tai nghe tôi, chờ đợi,
Và làm thinh đặng nghe lời tôi bàn.
22 Sau khi tôi nói, chúng không còn đáp lại;
Lời tôi nói gội-nhuần trên chúng (như sương).
23 Họ trông-đợi tôi như trông-đợi mưa,
Hả miệng ra dường như hứng mưa muộn.
24 Tôi mỉn cười với chúng, khi chúng bị ngã lòng;
Họ chẳng hề làm rối nét mặt bình-tịnh tôi được.
25 Tôi chọn con đường cho chúng, và ngồi làm đầu họ,
Ở như vua tại giữa quân-đội,
Khác nào một kẻ an-ủy những người sầu.


301 Song bây giờ, kẻ trẻ tuổi hơn tôi nhạo-báng tôi,
Mà cha họ tôi đã khinh, chẳng khứng để
Chung với chó của bầy chiên tôi.
2 Sức-mạnh của họ đã hư-bại rồi;
Vậy, sức-lực tay họ dùng làm ích gì cho tôi?
3 Chúng ốm-tong vì bị đói-kém thiếu-thốn,
Đi gậm cạp đất khô-hóc,
Từ lâu đã bỏ-hoang vắng-vẻ.
4 Chúng hái rau sam biển trong bụi cây,
Rễ cây giêng-giếng làm vật-thực cho họ.
5 Chúng bị đuổi đi khỏi giữa loài người;
Người ta kêu-la chúng như kêu-la kẻ trộm.
6 Chúng phải ở trong trũng gớm-ghê,
Trong hang đất và giữa các hòn đá.
7 Chúng tru-thét giữa bụi cây,
Nằm lộn-lạo nhau dưới các lùm gai.
8 Chúng là con-cái kẻ ngu-xuẩn, cha họ chẳng tuổi tên,
Họ bị đuổi ra khỏi xứ.

9 Còn bây giờ, tôi trở nên lời ca-hát của họ,
Làm đề cho chuyện-trò của họ.
10 Họ gớm-ghiếc tôi, xa lánh tôi,

— 621 —