Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/632

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
28 : 6
29 : 7
GIÓP

Còn ở bên dưới nó dường như bị lửa xao-lộn.
6 Các đá nó là chỗ có ngọc-bích,
Người ta tìm được mạt vàng tại đó.
7 Chim ăn mồi chẳng biết đường-lối nầy;
Mắt chim ưng không tìm nó ra được;
8 Thú dữ không hề bước trên nó,
Sư-tử chẳng có đi ngang qua đó.
9 Loài người tra tay trên hòn đá cứng,
Đánh đổ các núi từ nơi nền của nó.
10 Người đục hang trong hòn đá,
Mắt nó tìm được mọi bửu-vật ở trong.
11 Người ngăn nước sông để chẳng rịnh ra;
Đem ra sáng đều chi ẩn-bí.

12 Còn sự khôn-ngoan tìm được ở đâu?
Tại nơi nào có sự thông-sáng?
13 Người ta chẳng biết được giá-trị nó;
Nó không ở tại trên đất của loài sống.
14 Vực sâu rằng: Nó chẳng có trong tôi,
Và biển rằng: Nó không ở cùng tôi.
15 Chẳng dùng vàng ròng đổi lấy nó đặng,
Cũng không hề cân bạc mà mua được nó.
16 Người ta không đánh giá nó với vàng Ô-phia,
Hoặc với ngọc hồng mã-não hay là với ngọc-bích.
17 Chẳng sánh nó được với vàng hay là pha-lê,
Cũng không đổi nó để lấy khí-dụng bằng vàng ròng.
18 Còn san-hồ và thủy-tinh, thì chẳng cần nói đến;
Giá-trị sự khôn-ngoan thật cao hơn châu-báu.
19 Ngọc sắc vàng Ê-thi-ô-bi nào sánh cùng nó được đâu;
Cũng không hề đánh giá nó với vàng ròng.

20 Vậy thì sự khôn-ngoan ở đâu đến?
Sự thông-sáng ở tại nơi nào?
21 Nó vẫn giấu khuất mắt các loài sống,
Và tránh ẩn các chim trời.
22 Chốn trầm-luân và sự chết nói rằng:
Lỗ tai chúng tôi có nghe tiếng đồn về nó.
23 Đức Chúa Trời thông-hiểu con đường nó,
Và rõ biết chỗ-ở của nó.
24 Vì Ngài nhìn thấu tận các đầu thế-gian,
Và thấy rõ khắp thiên-hạ.
25 Khi Ngài định sức nặng cho gió,
Độ-lượng cho các nước,
26 Định luật-lệ cho mưa,
Và lập đường-lối cho chớp và sấm.
27 Bấy giờ Ngài thấy sự khôn-ngoan, và bày-tỏ nó ra,
Ngài lập nó và dò-xét nó nữa;
28 Đoạn, phán với loài người rằng: Kính-sợ Chúa, ấy là sự khôn-ngoan;
Tránh khỏi đều ác, ấy là sự thông-sáng.

Gióp so-sánh sự hưng-thạnh mình khi trước với tai-nạn mình ngày nay

291 Gióp cứ nói lẽ luận cao mình, mà rằng:

2 Ôi! Ước gì tôi được như buổi trước,
Như trong các ngày mà Đức Chúa Trời gìn-giữ tôi;
3 Khi ngọn đuốc Chúa soi trên đầu tôi,
Và nhờ ánh-sáng Ngài, tôi bước qua sự tối-tăm.
4 Chớ chi tôi được như lúc còn tráng-kiện,
Khi tình thiệt-hữu của Đức Chúa Trời còn đoái đến trại tôi;
5 Khi Đấng Toàn-năng còn ở cùng tôi,
Và các con-cái tôi vây quanh tôi;
6 Lúc tôi rửa chơn trong sữa,
Và hòn đá phun suối dầu ra cho tôi!
7 Khi tôi đi ra đến cửa thành,

— 620 —