Lưỡi tôi cũng không giảng ra đều giả-dối.
5 Khi tôi đoán-xét, không thể nào cho các bạn là phải!
Cho đến kỳ chết, tôi chẳng hề thôi quả-quyết rằng tôi trọn-vẹn.
6 Tôi giữ chặt sự công-bình mình, không rời bỏ nó;
Trọn đời tôi, lòng tôi sẽ chẳng cáo trách tôi.
7 Ước gì cừu-địch tôi bị xử như kẻ ác,
Và kẻ dấy lên nghịch cùng tôi bị cầm như kẻ trái lẽ công-bình.
8 Dẫu kẻ ác được tài-sản, Đức Chúa Trời cất lấy linh-hồn nó đi;
Vậy, sự trông-cậy kẻ ác là gì?
9 Khi sự hoạn-nạn xảy đến cùng hắn,
Đức Chúa Trời há sẽ nghe tiếng của hắn sao?
10 Có phải hắn sẽ tìm được sự vui-sướng mình nơi Đấng Toàn-năng,
Và thường thường cầu-khẩn Đức Chúa Trời sao?
11 Tôi sẽ chỉ dạy cho các bạn việc tay Đức Chúa Trời làm,
Không giấu các bạn ý của Đấng Toàn-năng.
12 Nầy, chánh các bạn đã thấy đều đó,
Vậy, nhân sao còn có những tư-tưởng hư-không kia?
13 Nầy là phần mà Đức Chúa Trời định cho kẻ ác,
Và cơ-nghiệp của kẻ cường-bạo nhận-lãnh từ Đấng Toàn-năng:
14 Nếu con-cái hắn thêm nhiều, ấy để cho gươm giết;
Còn dòng-dõi hắn ắt không ăn cho no-nê được.
15 Kẻ còn sống sót lại của hắn bị sự chết vùi-dập,
Và người góa-bụa hắn sẽ không than-khóc.
16 Dẫu hắn có thâu góp bạc tiền như cát-bụi,
Sắm-sửa quần-áo nhiều như bùn;
17 Thật hắn sắm-sửa, song rồi ra người công-bình sẽ mặc lấy,
Còn bạc, kẻ vô-tội sẽ chia nhau.
18 Người cất nhà mình như ổ sâu-trùng,
Như chòi mà người giữ vườn nho thường cất.
19 Hắn nằm xuống giàu-có, song sẽ chẳng được liệm;
Nó mở con mắt ra, bèn chẳng còn nữa.
20 Sự kinh-khiếp thình-lình áp vào hắn như thể nước lụt;
Bão-tố đoạt lấy hắn trong lúc ban đêm.
21 Gió đông đem hắn đi; bèn biệt mất;
Một luồng dông lớn rứt hắn đi khỏi chỗ hắn.
22 Đức Chúa Trời giáng tai-vạ trên mình hắn, chẳng thương-xót lấy;
Hắn rất muốn chạy trốn khỏi tay Ngài.
23 Người ta sẽ vỗ tay mừng về việc hắn;
Và hút gió đuổi hắn khỏi chỗ ở của hắn.
Gióp tỏ ra rằng chỉ một mình Đức Chúa Trời có sự khôn-ngoan để giải-nghĩa các việc
281 Bạc có mỏ để người ta đào lấy nó,
Và vàng có nơi người ta luyện nó.
2 Sắt từ nơi đất lấy ra,
Đá đúc chảy ra mà lấy được đồng.
3 Loài người làm tan tăm-tối,
Dò-xét đến cùng-tột,
Hòn đá ở nơi âm-ẩm tối-tăm đen-kịch.
4 Người ta đào mỏ xa chỗ loài người ở trên thế,
Tại trong nơi vắng-vẻ không chơn người đi đến;
Chúng bị treo và đòng-đưa xa cách loài người,
5 Đất sanh ra lương-thực,