Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/630

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
25 : 1
27 : 4
GIÓP

Binh-đát luận rằng loài người chẳng đáng xưng mình là công-bình trước mặt Đức Chúa Trời

251 Binh-đát, người Su-a, bèn đáp rằng:

2 Quyền quản-trị và sự sợ-hãi thuộc về Chúa:
Ngài khiến hòa-bình trong các nơi cao của Ngài.
3 Ai cai được số của đạo-binh Chúa?
Có ai mà ánh-sáng Ngài không chói đến sao?
4 Làm sao loài người được công-bình trước mặt Đức Chúa Trời?
Kẻ nào bị người nữ sanh ra, sao cho là trong-sạch được?
5 Kìa, mặt trăng không chiếu sáng,
Các ngôi sao chẳng tinh-sạch tại trước mặt Ngài thay:
6 Phương chi loài người vốn giống như con sâu,
Và con-cái loài người giống như một con giòi-bọ!

Gióp tôn-trọng sự quyền-năng và khôn-ngoan của Đức Chúa Trời

261 Gióp cất tiếng đáp rằng:

2 Ngươi đã phù-trợ kẻ không quyền dường nào!
Tiếp-cứu cánh tay chẳng sức-lực,
3 Khuyên-luận kẻ vô-tri,
Và tỏ biết-bao sự khôn-sáng chơn-thật!
4 Người đã giảng-luận cho ai?
Linh-hồn của ai bởi ngươi mà ra?

5 Kẻ qua đời run-rảy
Dưới nước lớn, và muôn vật ở đó cũng vậy.
6 Âm-phủ bày-lộ ra trước mặt Đức Chúa Trời,
Và vực sâu không màn che khuất,
7 Chúa trải bắc cực ra trên vùng trống,
Treo trái đất trong khoảng không-không.
8 Ngài ém nước trong các áng mây Ngài,
Mà áng mây không bứt ra vì nước ấy.
9 Ngài che khuất bề mặt của ngai Ngài,
Và trải mây Ngài ở trên nó.
10 Ngài đã vẽ một vòng tròn trên mặt nước,
Cho đến nơi giới-cực của ánh-sáng và tối-tăm giáp nhau.

11 Những trụ của các từng trời rúng-động,
Và sững-sờ khi Đức Chúa Trời hăm-dọa.
12 Ngài lấy quyền-năng mình mà khiến biển dậy lên,
Và nhờ sự khôn-ngoan mình mà đánh vỡ Ra-háp.
13 Thần Chúa điểm-trang các từng trời;
Tay Chúa đấm lũng rắn thoảng qua lẹ.
14 Kìa, ấy chỉ là biên-giới của các đường-lối Ngài;
Ta được nghe tiếng nói về Chúa xằm-xì nhỏ thay!
Nhưng ai hiểu rõ tiếng sấm của quyền-năng Ngài?

Gióp quả-quyết rằng kẻ ác thường không bị phạt. Người bày-tỏ sự cuối-cùng buồn-thảm của họ

271 Gióp tiếp nói lẽ luận cao mình, mà rằng:

2 Đức Chúa Trời đã đoạt lấy lý tôi,
Đấng Toàn-năng khiến linh-hồn tôi bị cay-đắng,
Tôi chỉ sanh-mạng của Ngài mà thề rằng:
3 Hễ hơi-thở tôi còn ở mình tôi,
Và sanh-khí của Đức Chúa Trời còn trong lỗ mũi tôi,
4 Quả hẳn môi tôi sẽ chẳng nói sự gian-ác,

— 618 —