11 Tứ-chi nó đầy sức-lực của buổi đang-thì;
Nhưng sẽ nằm chung với nó trong bụi-đất.
12 Dẫu sự ác lấy làm ngọt-ngào cho miệng nó,
Dẫu ẩn dưới lưỡi hắn,
13 Dẫu hắn tríu-mến sự ác, không từ-bỏ nó,
Nhưng giữ nó lại trong miệng mình,
14 Thì vật-thực nó sẽ biến nơi can-tràng,
Và thành ra mật rắn hổ trong bụng nó.
15 Nó có nuốt của-cải, rồi lại mửa ra;
Đức Chúa Trời sẽ tống của ấy ra khỏi bụng nó.
16 Nó sẽ mút nọc rắn hổ;
Lưỡi của rắn lục sẽ giết nó.
17 Nó sẽ chẳng thấy sông và dòng chảy mật cùng mỡ-sữa ra.
18 Nó phải trả hoa-lợi về công-việc mình, không được nuốt nó;
Phải thường lại tùy theo giá nó,
Không được hưởng của ấy.
19 Vì nó có hà-hiếp, bỏ-bê kẻ nghèo,
Cướp lấy nhà-cửa, mà nó không có xây-cất.
20 Bởi vì nó không biết an-tịnh trong mình,
Nó sẽ chẳng được bảo-thủ gì về các đều mình ưa-thích hơn hết.
21 Chẳng chi thoát khỏi sự mê ăn của nó;
Cho nên sự may-mắn nó chẳng bền lâu.
22 Đương khi dư-dật, nó sẽ bị cùng-túng;
Các người khốn-khổ sẽ tra tay vào mình nó.
23 Đức Chúa Trời sẽ sai thạnh-nộ Ngài hãm mình nó,
Đặng làm cho lòng nó đầy-dẫy,
Ngài sẽ giáng cơn giận Ngài trên mình nó, chánh trong lúc nó ăn bữa.
24 Nó sẽ trốn-lánh khỏi khí-giới sắt,
Còn cây cung đồng sẽ xoi lũng nó.
25 Nó nhổ tên ra khỏi thân nó,
Mũi gươm bóng ngời rút ra khỏi gan nó;
Các sự kinh-khiếp hãm-áp nó.
26 Cả sự tối-tăm đã dành làm bửu-vật cho nó;
Lửa người ta không thổi sẽ thiêu-đốt nó,
Và kẻ còn sót lại trong trại nó sẽ bị tiêu-diệt đi.
27 Các từng trời sẽ bày-tỏ gian-ác nó ra,
Và đất sẽ dấy lên nghịch cùng nó.
28 Hoa-lợi của nhà nó sẽ bị đem đi mất,
Tài-sản nó sẽ bị trôi đi trong ngày thạnh-nộ của Chúa.
20 Đó là phần mà Đức Chúa Trời dành cho kẻ hung-ác,
Và ấy là cơ-nghiệp mà Ngài định cho nó.
Gióp luận đáp số-phận của kẻ ác
211 Gióp đáp rằng:
2 Hãy nghe kỹ-càng lời giảng-luận tôi;
Thì đều đó sẽ thế cho sự an-ủy của các bạn.
3 Hãy nhịn-nhục tôi, để tôi nói:
Sau khi tôi đã nói, các bạn hãy cứ nhạo-báng đi.
4 Còn về phần tôi, than-van tôi há hướng về loài người sao?
Nhơn sao trí tôi không hết nhịn-nhục?
5 Hãy xem-xét tôi, và lấy làm lạ;
Khá lấy tay bụm miệng mình.
6 Khi nào tôi nhớ lại, tôi bèn bị kinh-hoảng,
Rởn óc cả và thịt tôi.
7 Cớ sao kẻ gian-ác sống,
Trở nên già-cả và quyền-thế cường-thạnh?