Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/624

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
19 : 17
20 : 10
GIÓP

Dẫu tôi lấy miệng mình nài-xin nó cũng vậy.
17 Hơi-thở tôi làm gớm-ghiếc cho vợ tôi,
Và con trai của mẹ tôi ghét lời cầu-khẩn tôi.
18 Đến đỗi những đứa trẻ cũng khi tôi;
Nếu tôi chổi-dậy, chúng nó nhạo-báng tôi.
19 Các bạn thân-thiết đều gớm-ghét tôi,
Những người tôi thương-mến đã trở nghịch tôi.
20 Xương-cốt tôi sát vào da và thịt tôi,
Tôi đã thoát được chỉ còn da bọc răng tôi mà thôi[1].

21 Hỡi các bằng-hữu tôi, hãy thương-xót tôi, hãy thương-xót tôi!
Vì tay của Đức Chúa Trời đã đánh tôi.
22 Cớ sao các bạn bắt-bớ tôi như Đức Chúa Trời,
Và chưa no-nê thịt tôi sao?

23 Ôi! Chớ chi các lời tôi đã biên-chép!
Ước gì nó được ghi trong một quyển sách!
24 Chớ gì lấy cây viết bằng sắt và chì,
Mà khắc nó trên đá lưu đến đời đời!
25 Còn tôi, tôi biết rằng Đấng cứu-chuộc tôi vẫn sống,
Đến lúc cuối-cùng Ngài sẽ đứng trên đất.
26 Sau khi da tôi, tức xác-thịt nầy, đã bị tan-nát,
Bấy giờ ngoài xác-thịt tôi sẽ xem thấy Đức Chúa Trời;
27 Chánh tôi sẽ thấy Ngài,
Mắt tôi sẽ nhìn-xem Ngài, chớ chẳng phải kẻ khác: —
Lòng tôi hao-mòn trong mình tôi.

28 Nếu các bạn nói rằng: Chúng ta sẽ khuấy rầy người làm sao?
Và rằng căn-nguyên tai-họa vốn tìm tại trong mình tôi,
29 Khá sợ mũi gươm,
Vì gươm là một khí-giới hung-tàn phạt tội gian-ác,
Để các bạn biết rằng có sự phán-xét.

Lời Xô-pha luận về hình-phạt kẻ gian-ác

201 Xô-pha, người Na-a-ma, bèn đáp rằng:

2 Vì cớ ấy tư-tưởng tôi chỉ-dạy cho tôi lời đáp,
Và tại lời đó, tâm-thần tôi bị cảm-động trong mình tôi.
3 Tôi đã nghe lời trách móc làm hổ-thẹn tôi;
Trí-khôn tôi lấy sự thông-minh mà đáp lời.
4 Hãy biết rõ rằng, từ đời xưa,
Từ khi loài người được đặt nơi thế-gian,
5 Thì sự thắng hơn của kẻ ác không có lâu,
Và sự vui-mừng của kẻ vô-đạo chỉ một lúc mà thôi.

6 Dầu sự kiêu-căng nó cất lên đến tận trời,
Dầu cho đầu nó đụng chí mây,
7 Thì nó sẽ bị tiêu-diệt đời đời như phân-bón nó;
Những người đã thấy nó sẽ hỏi rằng: Nó ở đâu?
8 Nó bay đi như một cơn chiêm-bao, không ai gặp nó lại;
Thật, nó sẽ biến mất như dị-tượng ban đêm.
9 Con mắt đã thường xem nó, sẽ không thấy nó lại,
Nơi nó ở cũng sẽ chẳng còn nhìn nó nữa.
10 Con-cái nó sẽ cầu ơn kẻ nghèo,
Và tay nó sẽ thường lại tài-sản mà sự hung-bạo nó đã cướp-giựt.


  1. Nghĩa là Gióp đã mất cả mọi sự, chỉ còn sống mà thôi.
— 612 —