10 Có sợi dây khuất dưới đất,
Và cái bẫy ẩn tại trên đường để hãm lấy nó.
11 Từ bốn phía sự kinh-khủng sẽ làm cho hắn bối-rối,
Xô-đẩy người đây đó, buộc vấn bước người.
12 Sức-lực hắn vì đói-khát sẽ ra yếu,
Và tai-họa chực sẵn ở bên cạnh người.
13 Các chi-thể hắn sẽ bị tiêu-nuốt,
Tất sẽ bị con đầu lòng của sự chết tiêu-nuốt.
14 Hắn sẽ bị rút ra khỏi nhà-trại mình, là nơi hắn nương-cậy;
Đoạn bị dẫn đến vua của sự kinh-khiếp.
15 Kẻ chẳng thuộc về hắn sẽ ở trong trại hắn,
Còn diêm-sanh sẽ rải ra trên chỗ ở của nó.
16 Ở dưới thì rễ hắn khô-héo,
Ở trên lại bị chặt nhành.
17 Kỷ-niệm hắn sẽ diệt khỏi thế-gian,
Danh hắn không lưu lại trên mặt đất.
18 Hắn bị xô-đuổi khỏi ánh-sáng mà vào tối-tăm,
Và người ta khu-trục nó khỏi thế-gian.
19 Hắn sẽ chẳng có con-cháu giữa dân-sự mình,
Cũng không có ai còn sống tại trong nơi ở mình.
20 Những người hậu-sanh sẽ lấy làm sững-sờ về ngày của hắn,
Y như kẻ tiền-bối đã lấy làm kinh-khiếp.
21 Quả thật đó là nơi ở của kẻ bất-công,
Và ấy là chốn của người không biết Đức Chúa Trời.
Gióp trông-cậy thấy Đấng cứu-chuộc mình
191 Gióp bèn đáp lời rằng:
2 Các ngươi làm buồn lòng ta đến chừng nào,
Và lấy lời giảng-luận khiến cực-nhọc ta đến bao giờ?
3 Kìa đã mười lần các ngươi quở-trách ta,
Bạc-đãi ta mà không mắc-cỡ.
4 Dầu ta có thật lầm-lỗi thế nào,
Sự lỗi ta vẫn ở nơi ta.
5 Nếu thật các ngươi muốn tự cao đối cùng ta,
Lấy sự sỉ-nhục ta mà trách-móc ta,
6 Vậy, hãy biết rằng ấy Đức Chúa Trời đã đánh đổ ta,
Và giang lưới Ngài chung-quanh ta.
7 Nầy tôi kêu-la về sự hung-bạo, song tôi chẳng đặng nhậm lời.
Tôi kêu-cầu tiếp-cứu, bèn không có sự công-bình.....
8 Chúa có chận đường tôi, tôi chẳng đi qua được;
Ngài có để tăm-tối trên đường-lối tôi.
9 Ngài có bóc-lột sự vinh-quang tôi,
Và cất mão triều khỏi đầu tôi.
10 Ngài có làm đồi-tệ tôi tứ-phía, và tôi hư-mất đi;
Ngài rút nhổ sự trông-cậy tôi như cây-cối.
11 Ngài cũng nổi thạnh-nộ cùng tôi,
Cầm tôi là một kẻ cừu-địch Ngài.
12 Các đạo-binh Ngài đã cùng nhau kéo tới,
Đắp đường họ để đến hãm đánh tôi,
Và đóng ở chung-quanh trại tôi.
13 Ngài khiến các anh em tôi lìa xa tôi,
Và những người quen-biết tôi trở nên kẻ lạ.
14 Các thân-thích đều lìa-bỏ tôi,
Các mật-hữu tôi đã quên tôi.
15 Những kẻ ở trong nhà tôi, và các tớ gái tôi đãi tôi như một khách lạ,
Trước mặt chúng, tôi đã trở thành một người ngoài.
16 Tôi gọi kẻ tôi-tớ tôi, mà nó không thưa,