Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/621

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
15 : 33
16 : 21
GIÓP

33 Người bỏ quây trái xanh mình như một cây nho;
Người làm rụng hoa mình như cây ô-li-ve.
34 Vì dòng-dõi kẻ vô-đạo không sanh-sản,
Lửa sẽ tiêu-diệt nhà trại kẻ ăn hối-lộ.
35 Họ thọ-thai sự ác, bèn sanh ra đều hại-tàn,
Lòng họ sắm-sẵn những chước gian.

Gióp đáp rằng chẳng phải nhờ lời nói mà người ta tiếp-đỡ được một sự đau-đớn như của mình

161 Gióp đáp rằng:

2 Ta thường nghe nhiều lời giảng-luận như vậy;
Các ngươi hết thảy đều là kẻ an-ủy bực-bội.
3 Các lời hư-không nầy há chẳng hề hết sao?
Đều thúc-giục ngươi đáp lời là gì?
4 Ta cũng dễ nói được như các ngươi nói;
Nếu linh-hồn các ngươi thế cho linh-hồn ta,
Tất ta cũng sẽ kể thêm lời trách các ngươi,
Và lắc đầu về các ngươi.
5 Nhưng ta sẽ lấy miệng ta giục lòng các ngươi mạnh-mẽ,
Lời an-ủy của môi ta sẽ giảm-bớt nơi đau-đớn các ngươi.

6 Dẫu ta nói, đau-đớn ta không được bớt;
Tuy ta nín-lặng, nó lìa khỏi ta đâu?
7 Nhưng bây giờ, Đức Chúa Trời khiến ta mệt-mỏi:......
Chúa đã tàn-hại hết nhà của tôi.
8 Chúa đã làm tôi đầy nhăn-nhíu, ấy làm chứng đối nghịch cùng tôi;
Sự ốm-yếu tôi dấy nghịch cùng tôi, cáo-kiện tôi tại ngay mặt tôi.
9 Trong cơn thạnh-nộ người xé tôi và bắt-bớ tôi;
Người nghiến răng nghịch tôi,
Kẻ cừu-địch tôi trừng ngó tôi.
10 Chúng há miệng nghịch tôi,
Vả má tôi cách khinh-thị;
Chúng hiệp nhau hãm đánh tôi.
11 Đức Chúa Trời đã phó tôi cho kẻ vô-đạo,
Trao tôi vào tay kẻ gian-ác.

12 Tôi xưa bình-tịnh, Ngài bèn tàn-hại tôi;
Ngài có nắm cổ tôi, và bể nát tôi,
Cũng đặt tôi làm tấm bia cho Ngài.
13 Các mũi tên Ngài vây-phủ tôi,
Ngài bắn lưng hông tôi, không thương-tiếc,
Đổ mặt tôi xuống đất.
14 Ngài làm cho tôi bị thương-tích nầy trên thương-tích kia,
Xông vào tôi như một kẻ mạnh-bạo.
15 Tôi đã may cái bao trên da tôi,
Tôi hạ mặt tôi xuống bụi đất.
16 Mặt tôi sưng đỏ lên vì cớ khóc,
Bóng sự chết ở nơi mi mắt tôi;
17 Mặc dầu tại trong tay tôi không có sự hung-dữ,
Và lời cầu-nguyện tôi vốn tinh-sạch.

18 Ôi đất, chớ lấp huyết ta!
Ước gì tiếng than-kêu tôi không có chỗ ngưng lại!
19 Chánh giờ nầy, Đấng chứng tôi ở trên trời,
Và Đấng bảo-lãnh cho tôi ở tại nơi cao.
20 Các bạn-hữu tôi nhạo-báng tôi...
Còn tôi hướng về Đức Chúa Trời mà khóc,
21 Để Ngài phân-xử giữa loài người và Đức Chúa Trời,
Giữa con-cái loài người và đồng-loại nó!

— 609 —