8 Chớ thì ông có nghe đều bàn định trong ý-nhiệm của Đức Chúa Trời sao?
Há chỉ một mình ông được khôn-ngoan ư?
9 Ông biết chi, mà chúng tôi chẳng biết?
Ông thông-hiểu gì mà chúng tôi lại không thông-hiểu?
10 Giữa vòng chúng tôi cũng có người tóc bạc, kẻ già-cả,
Được tuổi cao tác lớn hơn cha của ông.
11 Sự an-ủy của Đức Chúa Trời, và lời êm-dịu nói cho ông nghe,
Há là đều nhỏ-mọn cho ông sao?
12 Nhân sao lòng ông bức-tức,
Và mắt ông ngó chớp-lách?
13 Cớ gì mà tâm-thần ông phản-đối cùng Đức Chúa Trời,
Khiến những lời dường ấy ra khỏi miệng ông?
14 Loài người là chi, mà lại là thanh-sạch?
Kẻ do người nữ sanh ra là gì, mà lại là công-bình?
15 Kìa, Đức Chúa Trời không tin-cậy các thánh-đồ Ngài,
Đến đỗi các từng trời cũng chẳng trong-sạch trước mặt Ngài thay:
16 Phương chi một người gớm-ghiếc và hư-nát,
Kẻ hay uống gian-ác như nước!
17 Tôi sẽ dạy ông, ông hãy nghe tôi;
Tôi sẽ thuật cho ông đều tôi đã thấy,
18 Là đều kẻ khôn-ngoan tỏ ra theo tổ-phụ mình,
Không giấu-giếm; —
19 Xứ đã được ban cho chúng mà thôi,
Không có người ngoại-bang nào được vào giữa bọn họ: —
20 Trọn đời người hung-ác bị đau-đớn cực lòng,
Số ít năm để-dành cho kẻ hà-hiếp.
21 Tiếng hoảng-kinh vang nơi lỗ tai người;
Đương chừng lợi-đặt, bẻ phá-hoại sẽ xông vào người.
22 Người tưởng không ra khỏi tăm-tối được,
Và có gươm rình giết người đi.
23 Người đi chỗ nầy qua nơi nọ để tìm bánh, mà rằng: Bánh tìm ở đâu?
Người biết rằng ngày tăm-tối đã sẵn bên mình.
24 Sự gian-nan buồn-thảm làm cho người kinh-hãi,
Xông áp vào người như một vua sẵn-sàng chinh-chiến.
25 Vì người có giơ tay lên chống-cự Đức Chúa Trời,
Và cư-xử cách kiêu-ngạo với Đấng Toàn-năng.
26 Người núp dưới gu khiên, ngước thẳng cổ, và xông đến Chúa;
27 Vì người lấy sự phì-béo che mặt mình,
Làm cho hai hông mình ra mập-mạp.
28 Người đã ở những thành bị phá-hoại,
Ở những nhà bỏ hoang, gần trở nên đổ đống;
29 Người sẽ không trở nên giàu; của-cải người cũng sẽ chẳng bền lâu,
Và sản-nghiệp người sẽ chẳng lan ra trên đất.
30 Người sẽ chẳng được ra khỏi tối-tăm;
Ngọn lửa làm khô-héo chồi của người,
Và người sẽ bị hơi-thở miệng Chúa đem đi mất.
31 Người chớ nên cậy sự hư-không, mà bị lừa-dối;
Vì sự hư-không sẽ là phần-thưởng của người.
32 Sự nầy sẽ trọn-vẹn trước nhựt-kỳ người chưa xảy đến,
Còn các nhành người sẽ chẳng xanh tươi.
Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/620
15 : 8
15 : 32
GIÓP
— 608 —