Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/62

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
41 : 31
41 : 54
SÁNG-THẾ KÝ

mòn. 31 Và vì sự đói-kém liên-tiếp nầy lớn quá, nên thiên-hạ chẳng còn thấy chi về sự dư-dật đó nữa. 32 Nếu điềm chiêm-bao đến hai lần cho bệ-hạ, ấy bởi Đức Chúa Trời đã quyết-định đều đó rồi, và Ngài mau-mau lo làm cho thành vậy. 33 Bây giờ bệ-hạ khá chọn một người thông-minh trí-huệ, lập người lên làm đầu trong xứ Ê-díp-tô, 34 cùng lập các ủy-viên trong xứ, để góp một phần năm của số thâu vào trong bảy năm được mùa dư-dật đó. 35 Họ hãy thâu-góp hết thảy mùa-màng trong bảy năm được mùa dư-dật sẽ đến sau nầy, cùng thâu-nhập lúa mì sẵn dành cho Pha-ra-ôn, dùng làm lương để dành trong các thành, và họ hãy giữ-gìn lấy. 36 Các lương-thực nầy phải để dành cho bảy năm đói-kém sẽ đến trong xứ Ê-díp-tô, hầu cho xứ nầy khỏi bị diệt bởi sự đói-kém đó.

Giô-sép được nhắc lên cao

37 Các lời nầy đẹp ý Pha-ra-ôn và quần-thần. 38 Pha-ra-ôn phán cùng quần-thần rằng: Chúng ta há dễ tìm một người như người nầy, có thần-minh của Đức Chúa Trời được sao? 39 Pha-ra-ôn phán cùng Giô-sép rằng: Vì Đức Chúa Trời xui cho ngươi biết mọi việc nầy, thì chẳng còn ai được thông-minh trí-huệ như ngươi nữa. 40 Vậy, ngươi sẽ lên cai-trị nhà trẫm; hết thảy dân-sự của trẫm đều sẽ vâng theo lời ngươi. Trẫm lớn hơn ngươi chỉ vì ngự ngôi vua mà thôi. 41 Pha-ra-ôn lại phán cùng Giô-sép rằng: Hãy xem! trẫm lập ngươi cầm quyền trên cả xứ Ê-díp-tô. 42 Vua liền cổi chiếc nhẫn trong tay mình, đeo vào tay Giô-sép, truyền mặc áo vải gai mịn, và đeo vòng vàng vào cổ người; 43 rồi, truyền cho lên ngồi xe sau xe vua, có người đi trước hô rằng: Hãy quì xuống! Ấy, Giô-sép được lập lên cầm quyền cả xứ Ê-díp-tô là vậy. 44 Pha-ra-ôn lại phán cùng Giô-sép: Ta là Pha-ra-ôn, nhưng nếu chẳng có ngươi, thì trong cả xứ Ê-díp-tô không có ai giơ tay đưa chơn lên được.

45 Pha-ra-ôn đặt tên Giô-sép là Xa-phơ-nát-Pha-nê-ách[1], đưa nàng Ách-nát, con gái Phô-ti-phê-ra, thầy cả thành Ôn[2], cho người làm vợ. Người thường tuần-hành trong xứ Ê-díp-tô. 46 Vả, khi Giô-sép ra mắt Pha-ra-ôn, vua Ê-díp-tô, thì người đã ba mươi tuổi. Vậy, người từ-tạ Pha-ra-ôn mà đi tuần khắp xứ Ê-díp-tô.

47 Trong bảy năm được mùa dư-dật, đất sanh-sản ra đầy-dẫy. 48 Giô-sép bèn thâu-góp hết thảy lương-thực của bảy năm đó trong xứ Ê-díp-tô, và chứa lương-thực nầy khắp các thành; trong mỗi thành, đều dành chứa hoa-lợi của các ruộng ở chung-quanh thành đó. 49 Vậy, Giô-sép thâu-góp lúa mì rất nhiều, như cát nơi bờ biển, cho đến đỗi người ta đếm không được, vì đầy-dẫy vô-số.

Giô-sép sanh Ma-na-se và Ép-ra-im

50 Trước khi đến năm đói-kém, thì Ách-nát, con gái Phô-ti-phê-ra, thầy-cả thành Ôn, sanh cho Giô-sép hai con trai. 51 Giô-sép đặt tên đứa đầu-lòng là Ma-na-se[3], vì nói rằng: Đức Chúa Trời đã làm cho ta quên đều cực-nhọc, và cả nhà cha ta. 52 Người đặt tên đứa thứ nhì là Ép-ra-im[4], vì nói rằng: Đức Chúa Trời làm cho ta được hưng-vượng trong xứ mà ta bị khốn-khổ.

Sự đói-kém khởi-sự

53 Bảy năm được mùa dư-dật trong xứ Ê-díp-tô bèn qua, 54 thì bảy năm đói-kém khởi đến, y như lời Giô-sép đã bàn trước. Khắp các xứ khác


  1. Xa-phơ-nát-Pha-nê-ách, nghĩa là người cứu-thế, hay là người cầm giữ sự sống.
  2. Thành nầy ở về miền Nam xứ Ê-díp-tô.
  3. Ma-na-se, nghĩa là kẻ làm cho ta quên.
  4. Ép-ra-im, nghĩa là hưng-vượng bằng hai.
— 50 —